Tần Ức mặt vô cảm mà đưa tay ra, vừa mới cầm thiết bị luyện lực cánh tay lên thì nhìn thấy một tờ giấy ghi chú được dán ở vị trí ban đầu lúc đặt lên, trên giấy viết “Có hơi nguy hiểm".
Bên cạnh còn một đôi tạ tay, cũng dán tờ giấy: “Cậu nên dùng cái này".
Tần Ức trầm mặc.
Hắn lại không lên tiếng mà đặt máy lực cánh tay về chỗ cũ, chọn một cái tạ tay có trọng lượng khá phù hợp, rồi lại nhìn ra cửa, luôn cảm thấy mình nên đi khóa cửa trước.
Hắn điều khiển xe lăn đi qua khóa cửa, kết quả ngay cả ngón tay còn chưa đυ.ng vào khóa thì đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Lông mày Tần Ức hơi giật giật, quả tạ trong tay buông cũng không xong mà cầm cũng không được, hồi lâu sau mới cứng ngắc mở miệng nói: “Vào đi."
Xe lăn lùi về phía sau cho cửa mở ra, quản gia nghiêng người đi vào: “Tần thiếu, có người tự xưng là Thẩm Phú liên hệ với tôi, hỏi có thể gặp cậu một lúc không cậu xem phải trả lời thế nào ạ?"
Tần Ức: "......"
Bầu không khí chìm vào im lặng đáng sợ.
Quản gia đứng ở cửa đợi hồi lâu không nghe thấy hắn lên tiếng, bèn thử hỏi: “Tần thiếu không muốn gặp cậu ta sao? Vậy tôi sẽ từ chối."
“Từ từ.”
Tần Ức gọi ông lại: “Gặp đi."
Thẩm Từ nói muốn gặp mặt một lần để xem tình hình, hắn không thể từ chối được.
Quản gia muốn nói lại thôi: "Vậy......"
Tần Ức: “Anh ta muốn gặp mặt khi nào? Gặp tôi để nói chuyện gì?"
“Cậu ta nói muốn hỏi chút chuyện Thẩm gia, lúc trước Thẩm Triệu Thành đột nhiên nói cho Thẩm Phú biết ở nhà đã xảy ra chuyện, bảo cậu ta cứ ở nước ngoài đừng trở về, tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng cụ thể là chuyện gì cậu ta cũng không rõ ràng lắm, hiện tại không liên lạc với Thẩm Triệu Thành được, cho nên mới về nước."
Tần Ức nhíu mày.
Đúng là một đứa con ngoan nghe lời.
Quản gia tiếp tục nói: “Hiện tại Thẩm Triệu Thành vẫn ở trại tạm giam không vào thăm được, cũng không liên lạc được với mẹ kế, với lại Thẩm Phú nghe nói Thẩm Từ ở Tần gia nên tìm đến. Về thời gian gặp mặt, cậu ta nói càng nhanh càng tốt, không biết ngài chiều nay có thời gian không."
Tần Ức há mồm muốn nói một câu “Không có”, lời đến bên miệng lại dừng lại phải gặp Thẩm Phú, sớm hay muộn một ngày cũng như nhau. dù sao cũng
Nhưng tuyệt đối không thể lại để Thẩm Từ nghĩ rằng hắn không chịu tập hồi phục được.
Vì thế hắn suy nghĩ một lát, nói: “Nói anh ta chiều nay 5 giờ tới đây."
“Để cậu ta quay lại nhà chúng ta sao?"
“Chú nghĩ tôi sẽ đi ra khỏi nhà sao?"
“Tôi hiểu rồi.”
Quản gia trước khi rời khỏi phòng nói: "Lúc tập tạ tay phải chú ý tư thế, sai tư thế có thể tổn thương dây chằng đó."
Nói xong, nhanh tay đóng cửa rời đi.
Tần Ức còn chưa kịp nói một câu “Đừng nhiều chuyện", người đàn ông kia đã chạy mất bóng, để hắn một mình tức cũng không được, cười cũng không xong, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay khóa trái cửa.
Nói sai tư thế, như thế nào mới tính là sai tư thế?
Để bảo vệ thân thể yếu ớt sau tai nạn xe của mình, tất nhiên chủ yếu vẫn là vì tránh bị tổn thương nặng hơn và bị Thẩm Từ cằn nhằn, hắn lên mạng tìm tư thế tập tạ tay đúng, tìm một video mẫu để tập theo.
Có vẻ ngoài việc chơi đàn ra, hắn chưa từng nghiêm túc với việc gì như vậy.
Tai nạn đến nay đã nửa năm, vì thời gian dài không rèn luyện nên lực cơ bắp không được như xưa. Tuy nhiên, mỗi ngày lên xuống xe lăn đều cần cánh tay chống đỡ, vô hình trung cũng tập cơ một ít, không tệ như Thẩm Từ nghĩ.
Nhưng lúc này chút sức đó rõ ràng không đủ, nếu thật sự phải tiến hành phục hồi, yêu cầu cánh tay phải chịu được lực lớn hơn so với bây giờ, cho nên tập chi trên trước cũng không có gì sai.