Nghe đến từ “hòa nhạc”, trong lòng Tần Ức đột nhiên có chút động.
“Chính là buổi hòa nhạc đó, khiến cậu ấy yêu thích piano, nói là muốn học—đó là lần đầu tiên cậu ấy bày tỏ với tôi bản thân muốn cái gì, tất nhiên tooinủng hộ, liền đi bàn bạc với Thẩm Triệu Thành, Thẩm Triệu Thành cho tiền, để tôi và Ôn Dao đưa Thẩm Từ đi mua piano, tìm người dạy, cậu ấy bắt đầu học đàn như vậy.”
“Tôi có thể hỏi…”
Tần Ức do dự nói: “Buổi hòa nhạc đó, ai là người biểu diễn?”
Bà Hướng cười một cái: “Là Tần thiếu cậu.”
Tần Ức: “……”
Theo lời của Ôn Dao và Hướng Ngọc Mai, Thẩm Từ bắt đầu học piano vào năm lớp bảy, mấy năm đó đúng là giai đoạn hắn thăng tiến ổn định, tổ chức nhiều buổi hòa nhạc nhất.
Nhưng hắn không ngờ, Thẩm Từ học piano thật sự có liên quan đến mình.
“Ý bà là.” Hắn khó khăn nói, “Thẩm Từ vì tôi mà yêu thích piano?”
“Có thể nói như vậy.”
Tần Ức quay đầu nhìn Ôn Dao, ánh mắt lộ ra sự không hài lòng, biểu đạt “tại sao cậu không nói sớm”.
Ôn Dao nhún vai, lắc đầu với hắn, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Tần Ức trừng mắt nhìn anh, rất muốn nói rốt cuộc anh có tác dụng gì, đến lúc quan trọng lại chẳng biết gì hết, đúng là không hiện diện như trong thí nghiệm của Schrödinger.
Hắn nói với bà Hướng: “Bà nói tiếp đi.”
“Sau khi học piano, cậu ấy như tìm thấy mục tiêu của đời mình, trở nên càng ngày càng thích nói chuyện. Lúc đó em gái của cậu ấy đang học vẽ thiếu nhi, cậu ấy còn cùng vẽ với con bé, có lần còn nói với tôi, hy vọng sau này có thể cùng em gái thi vào trường nghệ thuật, cậu ấy học nhạc, em gái học mỹ thuật.”
“Nhưng ai ngờ được, đến khi cậu ấy lên cấp ba, kinh tế của nhà họ Thẩm đột nhiên sa sút, vào năm cậu ấy học lớp 11, Thẩm Triệu Thành không muốn tiếp tục cho cậu ấy học đàn nữa...”
“Chuyện này Thẩm Từ đã nói với tôi…”
Tần Ức không kìm được cắt ngang lời đối phương, hắn thực sự không muốn nghe lại chuyện tàn nhẫn này: “Vậy nên Thẩm Từ bị bệnh là vì từ bỏ piano, tự tin bị đả kích nghiêm trọng, bắt đầu tự ti và khép mình lại?”
“Bác sĩ nói về cơ bản có thể khẳng định là do chuyện này.”
Bà Hướng nói: “Thẩm Từ kể cả chuyện này cho cậu nghe, xem ra thật sự tin tưởng cậu, nhưng...”
Bà nói một câu “nhưng”, nhưng không nói tiếp, tựa như muốn nói lại thôi.
Tần Ức đợi mãi cũng không thấy bà nói tiếp, không khỏi cau mày: “Bà có gì có thể nói thẳng, không cần phải e ngại gì.”
“Được…”
Bà Hướng thở dài một hơi: “Thực ra sau khi cậu ấy bị bệnh, tôi đã kịp thời tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ấy, có một thời gian tình trạng của cậu ấy đã có chuyển biến tốt, nhưng vào lúc đó, tin tức nhà họ Thẩm gặp chuyện đã rầm rộ, nhà họ Tần chắc cũng biết, Tần thiếu đã đề xuất liên hôn với nhà họ Thẩm.”
Tần Ức suy nghĩ một lúc, đúng là hắn đề xuất liên hôn với nhà họ Thẩm khi chưa gặp tai nạn, vào khoảng một tháng trước đó.
“Lúc đó tôi không muốn đồng ý, dù sao Thẩm Từ đang bị bệnh, nhưng Thẩm Triệu Thành lại có thái độ ngược lại, ông ta nói dù sao bây giờ Thẩm Từ cũng chẳng có ích gì, thà đưa cậu ấy đến nhà họ Tần, lấy tiền quan trọng hơn.”
Ngón tay của Tần Ức bỗng nhiên siết chặt tay vịn xe lăn.
“Vì việc này tôi đã cãi nhau với ông ta không ít lần, có lần không may để Thẩm Từ nghe thấy, nhìn thấy sắc mặt cậu ấy tái nhợt, dường như rất sợ hãi, tôi vội an ủi cậu ấy sẽ không có chuyện đó, dì sẽ không để cháu đến nhà họ Tần, vừa rồi chỉ là bàn bạc, chúng ta bây giờ sẽ từ chối Tần thiếu.”
Tần Ức: “Sau đó thì sao?”