Tần Ức ra hiệu cho quản gia, đối phương lập tức hiểu ý, đưa điện thoại cho hắn, chủ động rời khỏi thư phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Ức và Ôn Dao, Ôn Dao cố thở nhẹ, giả vờ như mình không tồn tại, chỉ nghe thấy Hướng Ngọc Mai dường như rất bất đắc dĩ, lại như tự giễu nói: “Quả nhiên cho dù tôi xóa bỏ phương thức liên lạc cũ triệt để thế nào, vẫn bị Tần thiếu tìm thấy, cậu nói muốn hỏi tôi về chuyện của Thẩm Từ, cụ thể là muốn hỏi gì?”
“Ngài đã biến mất một cách triệt để đủ rồi.”
Tần Ức nghiêm túc nói: “Người mà để tôi mất một tháng mới tìm thấy, cũng không nhiều.”
Bà hướng cười bất lực: “Tần thiếu nói đùa rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ hỏi thẳng.”
Tần Ức nói: “Năm Thẩm Từ bị bệnh phải nghỉ học, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là bị bệnh gì mà phải nghỉ học?”
Hắn vừa hỏi xong, đầu dây bên kia chìm vào im lặng kéo dài.
Đến khi Tần Ức định mở miệng lặp lại một lần nữa, mới nghe thấy bà Hướng thở dài một tiếng: “Thực ra tôi không muốn nhắc lại chuyện này.”
Tần Ức lập tức nuốt lại lời đã đến miệng, kiên nhẫn chờ bà nói tiếp.
“Nhưng lần trước khi video call với Tiểu Từ, cậu ấy nói với tôi cậu rất tốt với cậu ấy—tôi có thể yêu cầu Tần thiếu một lời hứa không? Hứa bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng dễ dàng bỏ rơi Tiểu Từ, được không?”
“Tất nhiên.”
Tần Ức cau mày: “Thẩm Từ là vị hôn phu của tôi, không phải là một món đồ vật có thể tùy tiện vứt bỏ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dường như bà Hướng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Lúc đó bác sĩ đưa ra kết luận là...‘Rối loạn nhân cách tránh né’.”
Dù Tần Ức không hiểu rõ đây cụ thể là loại bệnh gì, nhưng chỉ cần có bốn chữ “rối loạn nhân cách”, thì chắc chắn đã là bệnh tinh thần.
Dự cảm xấu đột nhiên thành hiện thực, đáy lòng hắn không khỏi lạnh đi: “Vậy đúng là vấn đề tinh thần?”
“Ừm”
Bà Hướng nói: “Thời gian đó cậu ấy rất chống đối việc giao tiếp, cả ngày nhốt mình trong phòng, ngoài Ôn Dao ra, hầu như không nói chuyện với ai khác, thật sự không thể tiếp tục đi học nữa, đành phải xin trường cho nghỉ học, đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Nhưng cậu ấy cũng rất chống đối việc điều trị tâm lý, không tin tưởng bác sĩ, không thể điều trị tốt, đành phải đổi bác sĩ tốt hơn, với hy vọng sẽ có một bác sĩ có thể trò chuyện được với cậu ấy, khiến cậu ấy mở lòng, nhưng không biết đã tìm bao nhiêu chuyên gia trong lĩnh vực này, đều không có tác dụng gì lớn.”
Tần Ức nhíu mày càng chặt: “Vậy cuối cùng thì sao?”
“Cuối cùng là không thể chữa khỏi.”
Bà Hướng thở dài: “Đã cố gắng suốt một năm, vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, sau đó, Thẩm Triệu Thành và Tần thiếu ký hiệp định liên hôn, đưa Tiểu Từ đến nhà họ Tần, việc sau đó thì cậu đều biết rồi.”
Tần Ức có chút nghi ngờ: “Ý bà là, đến khi cậu ấy đến nhà họ Tần, vẫn chưa khỏi bệnh?”
“Đúng vậy, Thẩm Triệu Thành ép tôi không được nói ra, ông ta sợ nếu cậu biết Thẩm Từ bị bệnh thì sẽ không cần cậu ấy nữa, mà anh trai của Thẩm Từ là Thẩm Phú luôn ở nước ngoài, đã được quyết định là người thừa kế của Thẩm Triệu Thành, càng không thể để cậu ta kết hôn với cậu. Em gái của cậu ta còn chưa thành niên, lại càng không thể, ông ta chỉ có thể chọn Tiểu Từ—bao gồm cả việc đưa cậu ấy đi khám bệnh cũng giấu kín tất cả mọi người, kể cả Ôn Dao cũng không biết.”
Ngồi ở bên kia bàn làm việc, vẻ mặt Ôn Dao cũng không tốt đẹp gì, đôi mắt hồ ly thường ngày chứa đầy ý cười nay toàn là sự lạnh lẽo.