Chương 9: Cắn ta xong đã vội đi cắn người khác

Chân Châu bị phụ thân giam trong phủ, nhưng nàng đối với « Nữ Tắc» « Nữ Giới» không có chút hứng thú nào, chuẩn bị giấy bút xong lại sai Thúy Nha thay nàng chép.

Hai chủ tớ đều có tư tưởng lớn, Chân Châu vừa trải qua nhân sự, Thúy Nha vẫn là hoàng hoa khuê nữ, đều không nhớ ra sau khi hoan ái uống thuốc tránh thai để phòng ngừa.

Cho đến khi Chân Châu nghe nói con chó lớn canh cửa trong phủ đẻ một bầy chó con, lúc này nàng mới nhớ đêm hôm đó Thôi Khác cũng để lại không ít con cháu của hắn trong bụng nàng.

Sau khi việc đó xảy ra Chân Châu cũng đã móc hết tẩu rửa sạch sẽ, huống chi đã qua mấy ngày, lại uống thuốc tránh thai chỉ sợ cũng vô dụng.

Nàng bị nuông chiều đến nỗi sợ vất vả, ngẫm lại phụ nữ mang thai có vẻ rất gian nan, trong miếu Quan Âm cầu tự bên cạnh hương hỏa không ngừng, từng tốp từng tốp phu nhân đi đến bái cầu.

Thôi Khác uống thuốc lại uống rượu, đoán chừng những thứ hắn bắn ra cũng không có tác dụng, chắc cũng không chính xác một phát đánh trúng đến vậy.

Nếu như chuyện bí mật này bại lộ, Chân gia xem như có cháu, gọi phụ thân mẫu thân nàng là ngoại tôn, tránh được bọn họ mỗi ngày hối thúc nàng lấy chồng.

Chắc chắn sẽ không trúng, sẽ không trúng, ngay cả con chó trong phủ này, nàng nhìn bọn chúng chổng mông phối đến mấy lần mới mang thai.

Làm gì có người một đêm đã có.

Chân Châu tự an ủi mình, nghĩ thông suốt tất cả, rất mau đã đem việc này ném ra khỏi não.

Khi nhàn hạ nàng vung roi, đá cầu để cường thân kiện thể, đúng lúc gặp mùa xuân, có hoa đào có nước chảy có cá trích mập, Chân Châu có lộc ăn, thường được ăn cả nồi canh cá hầm tỏa hương khắp nơi.

Thời gian trôi qua thật dễ dàng và thoải mái, ngoại trừ việc không có tự do.

Đợi trăng tròn nàng sẽ được giải cấm túc, đã là giữa tháng tư, trên núi trên chùa hoa đào bắt đầu nở rộ.

Chùa cổ Hoa Sơn nằm trên núi cao, bởi vì nhiệt độ thấp mà xuân ý chậm chạp, hàng năm tháng tư hoa đều đã tàn, trên núi hoa đào hoa mận mới nở, nhiều du khách yêu thích mùa xuân đều đến đây chơi tấp nập không ngừng.

Ở Trường An có không ít lang quân quý nữ thầm nảy sinh tình cảm, cũng hẹn nhau nơi đây.

Hàng năm Chân Châu đều sẽ đến đây, cũng không phải đi xem người khác thể hiện tình cảm, mà là đến ủ rượu, linh khí trời đất đều tụ lại trên đỉnh núi Hoa Sơn, hoa đào ở đây nấu rượu cũng ngon hơn hoa thường.

Chân Châu quyết định sẽ làm một người tàn nhẫn phá hoa, nàng phân phó Thúy Nha mang lên một cái bình gốm, chuẩn bị xe ngựa lên đường.

Xe ngựa dừng ở bên cạnh đường núi, Thúy Nha đỡ Chân Châu xuống xe, hôm nay thời tiết ấm áp, mặt trời ban mai tươi đẹp, nàng đi không bao lâu đã nóng đến áo xuân hơi ướt, hai gò má phiếm hồng.

Nàng tìm một gốc hoa đào nở rộ lại thấy một băng ghế đá, lập tức không để ý, không đợi Thúy Nha lau sạch sẽ đã đặt mông ngồi ở phía trên.

"Ai, nương tử..." Thúy Nha vội vàng kêu to nhắc nhở.

Chân Châu vô tình khoát khoát tay, lấy ra từ trong tay nải một bình nước, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn, lại dùng tay áo lau đi nước đọng trên khóe miệng, bắt đầu thảnh thơi ăn anh đào trong hộp.

Anh đào đã được rửa sạch lúc ở phủ, Hà thị biết nàng hôm nay lên núi, cố ý dặn dò tỳ nữ cho nàng mang lên.

Đỏ như mã não, vừa ngọt vừa chua, Chân Châu ăn say sưa ngon lành, nhưng nàng bỗng giương mắt, nhìn thấy đằng xa có một cặp đôi đang đi đến hướng này.

Trai tài gái sắc, sóng vai mà đi, anh đào trong tay Chân Châu “lạch cạch” rơi xuống đất.

"Nương tử, sao vậy?" Nhìn thấy Chân Châu thất thố, Thúy Nha khó hiểu nhìn theo ánh mắt của nàng.

Trên con đường nhỏ trong rừng đào, lang quân mặc áo choàng màu xanh mỏ quạ, dáng người cao lớn khôi ngô, bước đi ngay thẳng lưu loát như đang đi trên mây trông vô cùng tao nhã.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cành đào, mơ hồ có thể thấy được sống mũi hắn thẳng tắp, môi mỏng mấp máy hình như đang nói gì đó cùng với nữ tử.

Nữ tử kia dáng người cao gầy mà yểu điệu, cử chỉ hào phóng vừa vặn, mặc một bộ y phục màu xanh lam làm nổi bật lên dung mạo xinh đẹp và phong thái thanh cao của nàng.

Phong thái tướng mạo của hai người thu hút người khác chú ý, chính là Thôi thế tử An quốc công phủ và tôn nữ Thẩm Diệu của phủ Thẩm tướng công.

Thúy Nha dò xét sắc mặt Chân Châu, nhìn thấy nàng có chút không vui, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương tử, chúng ta vẫn đến nơi khác ngồi đi."

Chân châu không vui liếc mắt: "Tại sao ta phải ngồi chỗ khác? Là ta bị chó cắn một cái, chó gặp ta cũng không tránh, tại sao ta phải tránh chó."

Nói xong còn chưa hết giận, căm ghét xì một tiếng: "Cắn ta xong liền vội vã đi cắn người khác như thế, con chó này thật buồn nôn!"

Thúy Nha hơi giật mình nghe Chân Châu căm giận một phen, cái hiểu cái không, lúc sau mới hiểu được Chân Châu nói chó là Thôi thế tử, cắn xong nương tử lại cắn người khác, "cắn" có nghĩa là “ngủ” ư?

"Nương tử..." Thúy Nha ngập ngừng, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Có lẽ là ánh mắt Chân Châu quá sốt ruột, Thôi Khác rất nhanh cũng đã nhìn thấy nàng, hắn nhìn thấy Chân Châu ở dưới gốc cây đang nghiêng đầu ăn anh đào, miệng nhỏ nhai cực nhanh, nghiến răng nghiến lợi.

Nam nữ đã từng có duyên quan hệ thể xác, ngoài miệng nói là không gặp lại, nhưng khi gặp trong lòng cũng không thể thản nhiên được.

Nếu là lúc trước, Thôi Khác nhất định sẽ dẫn Thẩm Diệu đi qua mặt Chân Châu cũng không cần liếc mắt, nhưng lúc này dưới chân hắn như bị rót chì, không thể nhúc nhích.

"Sao vậy, biểu ca?" Thẩm Diệu thấy Thôi Khác đột nhiên dừng lại, lên tiếng hỏi.

Thôi Khác cười nhạt một tiếng: "Không có gì, chúng ta đi đường khác."

Thẩm Diệu nhìn thấy Chân Châu trước mặt đang ăn, bĩu môi cười khẽ, đi theo Thôi Khác.

Nhìn chằm chằm hai bóng lưng, Chân Châu tức giận không thôi, nếu như hai mắt nàng có thể phun lửa, nàng nhất định thiêu chết đôi cẩu nam nữ xem thường người khác này.

Thúy Nha có thể nhịn, Chân Châu không thể nhịn. Nàng cắn răng, đột ngột đứng lên, làm Thúy Nha giật nảy mình.

Đôi tay nàng nắm chặt lại, bộ dáng hung hăng như là muốn đánh nhau?

Chỉ thấy Chân Châu khom người, làm ra tư thế muốn ói, hít thở sâu một hơi dùng sức phun ra.

Rồi mới đứng dậy đi nhanh, nhẹ nhàng cười một tiếng, đi theo sau Thôi Khác và Thẩm Diệu, giọng nói dịu dàng ân cần thăm hỏi: "Thôi đại nhân, một tháng không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"