Chương 7: Có lang quân nào muốn cưới con?

Cô lẻn từ cửa sau tiến vào trong phủ, thế nhưng trên đường về vẫn bị phát hiện, Chân Châu bị phụ thân dẫn vào sảnh chính.

Chân Uyên từ lúc sinh ra đã thô kệch, kinh nghiệm sa trường hơn hai mươi năm, gương mặt nghiêm túc không có biểu hiện giận dữ.

"Châu Châu, tối qua con trốn đến Sướиɠ Hoan Lâu rốt cục là làm cái gì?"

Chân Châu trợn tròn mắt, nhún vai nói: "Cha, con... Con uống say rồi lên lầu hai, không có làm gì cả."

Chân Uyên liếc nàng một cái, tất nhiên là không tin tưởng lắm.

Chân châu bấm một cái trong lòng bàn tay, đau đến nước mắt tràn ra, đáng thương bịa chuyện: "Cha, con, con gần đây học quy củ đến đau lưng, lại uống một chút rượu, tìm người xoa bóp, không để ý ngủ thϊếp đi. Con thật sự không có làm gì cả."

Ngày thường Chân Châu dáng vẻ lười nhác, tính tình bị nuông chiều đến ngang ngược đã sớm truyền ra bên ngoài, đã đến tuổi cập kê một năm, cũng không có nhà nào tới cửa cầu hôn.

Chân Uyên cố ý bỏ ra nhiều tiền mời ma ma giáo dưỡng ở trong cung, chỉ dạy Chân Châu học quy củ, nữ nhi học vấn không sâu, tương lai đến nhà chồng có thể được sủng ái.

Đáng tiếc Chân Châu không như mong đợi, ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, không phải đau đầu thì là ho khan, nghĩ mọi biện pháp tránh né ma ma quản giáo.

Chân Uyên một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thật là đồi phong bại tục, uổng cho con một tiểu cô nương chưa xuất giá, nếu là truyền đi, có lang quân nào dám cưới con!"

Thế nào không ai muốn, Chân Châu ở trong lòng phản bác, nổi danh nhất thành Trường An Thôi thế tử cũng nói có thể cưới nàng, nàng còn không muốn gả.

Chân Châu bày ra dáng vẻ nữ nhi nũng nịu cho phụ cho phụ thân xem.

"Cha, Châu Châu không muốn gả, con ở nhà phụng dưỡng cha mẹ tới già, tương lai tìm con rể tới nhà, giúp Chân gia chúng ta kéo dài hương hỏa."

Chân Uyên tư tưởng cứng nhắc, nghe nói xong nghiêm nghị trách cứ: "Nói hươu nói vượn, có khuê nữ nào không lấy chồng cả một đời ở trong nhà!"

Vẻ mặt ông lại dịu đi, tiếp tục nói: "Con đúng là nha đầu ngốc, còn đòi tìm con rể tới nhà, ta sợ ta và nương con sau này ra đi, người khác đem con ăn sạch sẽ không còn sót lại một chút cặn."

Từ xưa đến nay quý tộc gả nữ, ở Đại Ngụy người dân Trường An luôn hào phóng, cũng có nhiều người bắt rể nhưng hầu hết đều không vừa ý.

Đợi cao đường nhà gái ra đi, nhiều người ở rể lộ ra vẻ mặt chán ghét, tranh đoạt gia sản, tranh đoạt con cái, thôi vợ cả, nạp thêm thϊếp thất. Từ nghèo thành giàu, bản chất nham hiểm của con người càng bộc lộ rõ ràng.

Chân Châu tuổi còn nhỏ, Chân Uyên không muốn nói thêm, thở dài phân phó: "Cấm túc con một tháng, « Nữ Tắc» « Nữ Giới » chép cho ta một trăm lần, cuối tháng ta kiểm tra."

"Hả?" Chân Châu gào lên một tiếng, vừa lúc này Chân mẫu Hà thị từ ngoài cửa đi vào, cất giọng phản bác: "Chân Uyên, chàng lại kêu con ta chép cái gì một trăm lần! Lão già cổ củ!"

Nhìn thấy Chân Châu hai chân run lên, dường như đứng đã lâu, Hà thị dìu nàng ngồi xuống, ôn nhu thì thầm: "Châu Châu, lời con nói với cha ta đều đã nghe, con không cần để ý lão già thô lỗ đó."

Hà thị lại chuyển đề tài, nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua tiểu quan kia xoa bóp có tốt không, nương gần đây bị phong thấp xương khớp đau nhức, cũng muốn tìm tri kỷ để xoa bóp..."

"Dừng lại, dừng lại!" Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Chân Uyên đành thỏa hiệp với nương tử: "Châu Châu chép năm mươi lần được rồi!"

Hà thị có dung mạo xinh đẹp như trăng, qua tuổi ba mươi giữa lông mày vẫn còn giữ nét dịu dàng quyến rũ, nhìn lướt qua một cái, xương cốt Chân Uyên đã mềm nhũn ra, nhưng miệng nàng vẫn cùng nữ nhi nói dông dài: "Châu Châu, tối hôm qua tiểu quan kia tướng mạo như thế nào, lần sau dẫn nương đến làm quen một chút..."

"Mười lần!" Chân Uyên lại lui một bước dài, Hà thị mỉm cười, nhìn thấy dưới mắt Chân Châu tím xanh, sờ sờ tóc nàng, an ủi nói: "Nữ nhi ngoan, nhanh đi ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, có việc gì để nương lo cho."

Chân Châu cảm động đến rơi nước mắt nhìn mẫu thân một chút, trời có mắt rồi, tối hôm qua bị Thôi Khác giày vò, lúc này nàng vừa đói vừa buồn ngủ, hận không thể ăn uống no đủ ngủ say ba ngày ba đêm.

"Nàng lại nuông chiều Châu Châu!" Đợi Chân Châu đi khỏi, Chân Uyên bất mãn phàn nàn.

Hà thị nắm lấy cánh tay Chân Uyên, chậm rãi giải thích: "Nữ nhi đã lớn, lại có tâm sự, chàng cứ chất vấn trách phạt, có kết quả gì. Cho dù châu châu có việc gì, nó làm sao nói với trưởng bối chúng ta, vẫn nên phái người đi Sướиɠ Hoan Lâu điều tra thêm tối qua nó ở cùng ai đi."

Nghĩ đến dáng vẻ thần sắc của Chân Châu, Hà thị luôn cảm thấy không đúng, nữ tử Trường An làm việc cởi mở, Châu Châu cũng không câu nệ tiểu tiết, chỉ mong không có việc gì lớn.

"Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo." Chân Uyên thơm lên má Hà thị một cái, kéo nàng vào phòng chính.

Hà thị còn đang lo lắng, vỗ trên tay Chân Uyên một cái: "Làm gì vậy, thanh thiên bạch nhật lôi lôi kéo kéo."

Chân Uyên bị Hà thị nhìn một cái dưới bụng liền nóng ran, cúi xuống bên tai nàng nói: "Cuộc sống trôi nhanh, Châu Châu chờ hai năm nữa cũng sẽ lấy chồng, chúng ta tranh thủ thời gian cho Châu Châu một tiểu đệ tiểu muội mới là chuyện đúng."

"Nhìn chàng kìa!" Hà thị dịu dàng cười mắng, hai vợ chồng dắt tay càng đi càng xa.

P/S: (1) Hóng Truyện Với Dy | Facebook có con page nho nhỏ mong mn ghé qua ủng hộ minhg nhe ^^