Chân Châu cho rằng Thôi phu nhân sẽ cúi đầu, Thôi Khác sẽ đến cầu xin nàng, nhưng vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý ly hôn ngay lúc này. Trong lòng của hắn oán hận, sở dĩ là vì nàng và đứa bé sao? Hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt, đã nhận được thư hòa ly, tim nàng còn cảm thấy chua xót, nước mắt Chân Châu rơi xuống như mưa.
"Châu Châu..." Tiếng Hà thị vang lên ngoài cửa, Chân Châu tranh thủ lau nước mắt, mạnh mẽ lau nước mắt chỉnh trang dung nhang.
"Nương."
"Bà cô của tôi ơi, chậm chậm thôi." Hà thị đỡ lấy eo ếch của nàng, hiện giờ bụng Chân Châu đã hơn bảy tháng, tính tình nàng phóng khoáng, đi đường làm việc thường không chú ý.
Nhìn vành mắt Chân Châu đỏ au, Hà thị trêu nàng một chút: "Con khóc sao?"
Chân Châu hít hít cái mũi một cái, mạnh miệng nũng nịu: "Con không có."
"Không nỡ sao?" Hà thị vạch trần tâm sự của nàng.
Chân Châu không trả lời, nhưng đôi mắt lại ướt.
Hà thị thay nàng lau nước mắt, dịu dàng trấn an: "Dù sao cũng đã từng là vợ chồng, thế tử là một lang quân cho dù là phẩm chất hay tướng mạo đều không tệ, trong lòng con nhất thời dứt bỏ không được cũng là bình thường."
Bà nghiêm mặt hỏi: "Châu Châu, con muốn thế nào?"
Bỏ qua lý trí, tình cảm không thể nào khống chế được, đã mấy đêm rồi nàng mơ thấy Thôi Khác, mắt hắn không thể thấy được, một mình trong gian phòng tối tìm tòi, gọi tên của nàng, Chân Châu nghe thấy trái tim cũng muốn vỡ vụn. Kể từ lúc hắn tỉnh lại cũng chưa có người nào ở Thôi gia đến báo, nàng tức giận Thôi gia nên mới đưa thư hòa ly, chẳng lẽ bởi vì hắn bị thương, bản thân lại không cần mặt mũi mà quay về sao?
Nàng rời đi không sai, vốn dĩ là Thôi Khác dính dáng đến Thôi gia đối với nàng có thành kiến. Chân Châu tự nghĩ, nàng không phải là người lòng dạ độc ác lạnh lùng, chỉ là nàng cần một bậc thang, một cái lý do có thể quang minh chính đại trở về Thôi gia, nhưng Thôi Khác đã không cho nàng lý do đó. Cứ như thế từ nay về sau cũng không còn cần nàng.
Chân Châu dựa vào ngực mẹ, nghẹn ngào khóc lên. Hà thị vỗ nhẹ lưng nàng, khuyên nhủ sâu xa: "Châu Châu, hai đứa xa nhau cũng tốt. Đối với người làm mẹ mà nói, nếu như Thôi Khác mù thật, con phải chăm sóc hắn cả đời, con không biết hầu hạ người khác, tuổi tác cũng còn nhỏ, không cần vì nhất thời xúc động đem nửa đời sau của mình vứt đi."
Nói tới Thôi Khác, Hà thị lại chậm rãi khuyên giải: "Còn Thôi Khác, con không cần lo lắng, đứa con trai độc nhất như vậy Trưởng công chúa sẽ tìm đại phu tốt nhất cho nó. Nếu như trị mù không khỏi, Trường An cũng có nhiều nhà muốn gả con gái cho họ, chúng ta không cần nhận cái khổ này."
Đạo lý nói thì dễ hiểu nhưng muốn người khác nghĩ thông suốt nào có đơn giản như vậy. Chân châu chỉ cần nghĩ đến mình mang thai con của hắn, bên cạnh Thôi Khác lại có nữ nhân khác, hắn cùng người khác thân mật giống như lúc trước cùng nàng làm, trong lòng nàng bị nghẹn đến khó chịu.
"Nương, con buông bỏ không được." Chân Châu khóc lớn bày tỏ.
Nàng muốn hắn.
Hà thị thở dài dụ dỗ: "Châu Châu, đừng đau lòng, con còn mang thai con của nó, xương gãy còn liền gân mà, trong thời gian ngắn sao nói đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt."
Thường nói tình yêu như gương vỡ khó lành, Trùng Cửu Thôi Khác còn tới tặng lễ vật, lên núi cầu bình an cho Chân Châu , Hà thị không tin trải qua một trận sinh tử hiểm khó hắn liền có thể cam tâm từ bỏ. Hảo hán không lên Lương Sơn, vậy thì cứ ép hảo hán phải lên Lương Sơn.
Ngày hôm sau, Trấn Nam tướng quân phủ tung tin trong thành Trường An, nói là tiểu nương tử nhà mình thân thể suy yếu, đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, đứa bé có thể không giữ được, ngay cả mẹ đứa bé cũng ngàn cân treo sợi tóc. Một làn sóng danh môn thái y, giang hồ lang y được mời vào Chân phủ, nhưng lại không vào khuê phòng chẩn bệnh lại được sắp xếp ngồi ở trong viện uống trà ăn điểm tâm.
Đám người bị mê muội, Chân Uyên lại đưa mỗi người một trăm lượng bạch ngân, trên miệng liên tục xin lỗi: "Thông cảm, thông cảm."
Cái này còn không rõ nữa sao, đơn giản là làm trò vui cho người có lòng ở Trường An nhìn chứ sao.
Đám người đều hiểu ý, sau khi ăn uống no đủ liền mang theo hòm thuốc trống rời khỏi phủ Tướng quân, đến khi có người hỏi thăm thì bày ra vẻ mặt lo lắng, lắc đầu than thở: "Khó mà nói, khó mà nói..."
Chân Châu nghe thấy tiếng người rộn ràng bên ngoài liền tò mò nhìn về phía mẫu thân, Hà thị thần bí cười cười: "Châu Châu muốn thứ gì, làm cha mẹ đều sẽ giúp con muốn gì được đó."
Chân Châu cái hiểu cái không, như thường ngồi ở trên giường đọc Tam Tự kinh cho đứa bé.
——
Quả thực An quốc công phủ có người ngồi không yên. Từ sau khi Thôi Khác quyết định cùng Chân Châu ly hôn, hắn đã gọi hạ nhân thay đổi bố trí trong phòng như trước khi kết hôn, đồ của Chân Châu để lại tất cả mọi thứ đều bị khóa vào khố phòng. Không còn nhắc đến, không còn hỏi đến, ngay cả chuỗi châu hắn cũng bỏ sang một bên.
Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của chủ nhân, gã sai vặt suy nghĩ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Ví dụ như những trang giấy bị vứt trong giỏ trúc ở thư phòng, có tờ là vẽ chân dung không có gương mặt, có tờ là viết ẩu chữ lớn. Một lần thì không sao, thường xuyên thế này lại khác, mà những bức họa cùng chữ viết kia, dụng tâm nhìn đều là thân hình và danh tự của Thế tử phi.
Gã sai vặt ngày thường không dám lắm miệng, hôm nay nghe được tin tức Chân gia truyền ra, lại do dự nửa ngày có nên nói cho Thế tử hay không. Thôi Khác mù mắt thính tai, nghe thấy tiếng bước chân lo lắng của gã sai vặt bèn thả quân cờ trong tay ra, hỏi hắn: "Sao vậy?"
Gã sai vặt chần chờ, nheo mắt nhìn sắc mặt Thôi Khác, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu nhân có một chuyện, không biết có nên nói hay không. Là liên quan tới Chân gia."
"Không cần." Thôi Khác lạnh nhạt trả lời, đem bàn cờ trước mặt đẩy sang một bên, dường như là không có hào hứng.
Gã sai vặt không đi, hắn còn đang do dự, dù sao cái này liên quan đến huyết mạch của Thế tử, hiện tại không nói nếu tương lai có phiền phức thì xử lý thế nào. Hắn đánh bạo nói ra: "Là Thế tử phi... Không, là Chân tiểu nương tử, nàng, nàng..."
"Nàng thế nào rồi?"
Miệng Thôi Khác so với tâm hắn còn nhanh hơn, hắn cảm giác có chút thất thố liền khôi phục phong thái mây trôi nước chảy: "Chuyện của Chân gia, ngươi nói đi."
Gã sai vặt đem chuyện thám thính bên ngoài một năm một mười bẩm báo cho Thôi Khác. Hắn nghe xong, sắc mặt dần dần trắng bệch, mười ngón trong tay áo nắm chặt đến nỗi nghe tiếng “răng rắc”.
Gã sai vặt kinh ngạc: "Thế tử?"
"Ngươi làm rất tốt, xuống dưới lĩnh thưởng đi." Thôi Khác qua loa mỉm cười.
Hắn cố gắn điều hòa tâm trạng, dùng tốc độ nhanh nhất đổi y phục, cầm lấy thủ trượng chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mộng Chi, con đi đâu vậy?" Thôi phu nhân vừa mới tiến vào đã nhìn thấy Thôi Khác tay cầm gậy gỗ, bước đi thật nhanh.
Thân hình hắn gầy gò, mắt che lụa trắng, áo choàng xanh đen, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi bay. Thôi Khác từ Thần Châu trở về, Thôi phu nhân bỏ ra không ít nguyên liệu bổ dưỡng để phòng bếp xào chưng đun nhừ, đa dạng các món ăn cho hắn bồi bổ thân thể, đặc biệt là sau khi thương tích hắn tốt lên, ngày ngày đốc xúc hắn uống một bát canh sâm. Mặc dù như thế, Thôi Khác một chút thịt cũng không có, ngược lại càng ngày càng gầy gò trầm mặc, làn da trắng nõn như trước nhưng là tiều tụy tái nhợt.
Con đường làm quan trắc trở, thân thể không trọn vẹn, trong lòng khó tránh không như ý, Thôi phu nhân một mực khuyên bảo Thôi Khác. Hắn có thể nghĩ thông suốt cùng Chân Châu ly hôn, Thôi phu nhân trong lòng tất nhiên là vui vẻ. Lúc này lại nhìn Thôi Khác vội vàng đi ra ngoài tìm người, bà liền thu hồi bộ dáng vui vẻ, tỉnh táo chất vấn: "Mộng Chi, con muốn đi Chân gia tìm nó thật sao?"
Thôi Khác không một tiếng động đi qua, cũng không có trả lời, trên mặt ẩn hiện vẻ lo lắng. Thôi phu nhân nắm chặt móng tay đỏ tươi, không nhanh không chậm kể ra: "Ta đã phái thái y giỏi nhất tới, Chân gia lấy lý do hai nhà ly hôn không cho thái y bên ta vào phủ, chuyện này quá mức kỳ quặc. Chân Châu nhận thư hòa ly lúc ấy còn rất tốt sao lại sinh bệnh hiểm nghèo, ta nghĩ là qua một thời gian ngắn nữa thì cô ta sinh, Chân gia sợ chúng ta muốn đứa bé nên cố ý viện lý do nói không có đứa bé để cho chúng ta hết hi vọng."
Vẻ mặt Thôi Khác lãnh đạm như băng, không nói một lời. Thôi phu nhân đến gần, kéo ống tay áo Thôi Khác, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, đứa bé này ta không tranh với cô ta, chỉ cần con chịu dưỡng thương thật tốt, sau này cưới vợ nạp thϊếp, mẫu thân không lo không có cháu bồng."
Thôi Khác hất tay bà ra, quỳ xuống phiến đá xanh trên đường.