Sau khi làm xong thì dưới thân hai người đã thành một đống hỗn độn, Thôi Khác ôm lấy Chân Châu muốn đi tắm nhưng nàng không thuận theo, mệt mỏi đến mí mắt cũng không mở ra được, còn phải giữ vững tinh thần cùng hắn nói chuyện.
Thân thể thì dễ chịu nhưng trong lòng Chân Châu vãn bị nghẹn lại, không nhả ra không thoải mái.
Tay nàng chọc vào l*иg ngực Thôi Khác, miệng nhỏ a a phàn nàn: "Chàng có biết ở nhà ta bị mẹ chàng phạt chép « Nữ Tắc », « nữ giới », còn bị cấm túc hơn một tháng, không cho ta đi ra ngoài."
Chân Châu gặp riêng Từ Lăng, lúc ăn cơm tối Thôi phu nhân đã nhắc đôi lời, Thôi Khác nghe một chút cũng không định so đo với Chân Châu.
Lúc này nghe nàng tố khổ, không so đo không có nghĩa là không thèm để ý, Thôi Khác không muốn thiên vị nàng đành chuyển chủ đề trấn an: "Bên ngoài nhiều người lộn xộn, bụng nàng đã lớn có nhiều bất tiện, để nàng ở nhà an tâm dưỡng thai cũng tốt."
Chân Châu nghe được bốn chữ "An tâm dưỡng thai" lập tức bùng nổ, Thôi phu nhân cũng nói để nàng ở phủ thượng dưỡng thai đàng hoàng, hóa ra trong mắt người nhà bọn họ nàng cũng chỉ có thể làm heo nái già chờ sinh con?
Chân Châu đột ngột ngồi dậy, đôi mắt trừng to, cắn răng nghiến lợi chất vấn: "Ta chỉ là cùng Từ Lăng uống chén trà, chàng cũng cho rằng ta không có đạo đức đúng không?"
Thôi Khác không muốn cãi lộn, liếc mắt quay mặt sang chỗ khác, dùng giọng nói lạnh nhạt: " Châu Châu, lòng dạ của ta không có rộng lượng như vậy."
Không có rộng lượng nhìn thê tử cùng nam nhân khác riêng tư gặp mặt, còn có thể không tức giận không xem là gì.
Chân Châu không muốn suy nghĩ lời nói bóng gió của hắn, tiếp tục không buông tha: "Cho nên chàng cảm thấy mẹ chàng làm đúng?"
Thôi Khác nhìn tình hình này đã biết mình nên dụ nàng, thiên vị nàng, nhưng hắn thật sự không mở miệng được.
Lần này là riêng tư gặp mặt, lần sau nói không chừng là tư thông, Chân Châu ở phương diện này thật sự là không có cảm giác chừng mực.
Thích nam nhân kia, thổ lộ không thành liền muốn hạ dược ngủ cùng, ngủ sai người cũng có thể phủi mông một cái liền đi mất, đã hoài thai cũng có thể không cần nam nhân phụ trách. Đã thành thân, làm vợ người ta, làm mẹ người ta, còn suy nghĩ về lang quân không ngủ được trước khi thành thân.
Không biết là trời sinh thoải mái hay là không có đầu óc.
Ngẫm lại, Thôi Khác mười phần tâm phiền ý loạn, thực tế trả lời: "Mẫu thân làm tuy có không đúng nhưng do nàng đã làm sai trước."
Chân Châu nghe xong càng tức giận hơn liền nắm lấy chiếc gối bên cạnh hung hăng nện trên mặt hắn, lớn tiếng phản bác: "Ta cùng người ta uống chén trà, ta sai chỗ nào! A, ta sai chỗ nào chứ! Các người xem thường ta, không quen nhìn ta, khắp nơi tìm lỗi của ta, không cho ta tốt hơn!"
Nhớ lại Thôi phu nhân nói "Nếu là ly hôn, ngươi có thể đi, đứa bé để lại", Chân Châu càng thấy lạnh lẽo, Thôi Khác cùng mẹ hắn chính là đồng lõa.
Nàng run rẩy bò xuống giường, nhặt áo ngủ trên mặt đất phủ lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bên trong huyệt dọc theo đùi chảy xuống.
Chân Châu chân trần đứng trên mặt đất, cười lạnh hỏi: "Các người có phải định lấy con bỏ mẹ đúng không? Chờ ta sinh xong đứa bé, sẽ bỏ rơi ta?"
Thôi Khác bị nàng hỏi trái tim càng băng giá, nữ lang không tim không phổi, một mực đối với nàng bao dung nhường nhịn, quan tâm chu đáo, nàng đều lựa chọn làm như không thấy, ngược lại phỏng đoán ác độc như vậy.
Thôi Khác lại mở miệng, tràn đầy tự giễu: "Đúng, vốn là ăn cơm trước kẻng, theo ta đã ủy khuất nàng."
Hắn nói chuyện mình không muốn nghe nhất: "Ta đi ra ngoài nàng liền đi tìm Từ Lăng, xem ra thật sự là ta làm chậm trễ các người."
Trải qua thời gian dài ủy khuất cuối cùng bộc phát, Chân Châu đập vỡ tách trà trên bàn, trong phòng rơi lộp bộp.
Nàng đứng tại một chỗ mảnh sứ vỡ bên trong, chỉ vào bụng giận mắng: "Chàng nói đúng! Nếu như không phải chàng cưỡng ép bắn bên trong, ta làm sao mang thai tên tiểu tạp chủng này!"
Thấy sắc mặt Thôi Khác trở nên khó coi, trong lòng Chân Châu lại thoải mái, ác ý bổ sung: "Không có chàng, ta sớm cùng Từ Lăng như hình với bóng, không chừng đã có con, mà không phải bị các ngươi nhốt ở Thôi phủ, bị ép sinh hạ cái thứ bẩn thỉu này!"
Từng chữ từng câu, Thôi Khác nghe được trái tim tan nát, hắn chậm rãi mặc y phục đứng trước mặt Chân Châu.
"Hài tử là vô tội, ngươi muốn hận, hận ta là đủ rồi." Mi mắt hắn cụp xuống, trong mắt dường như có nước mắt.
"Ta cũng hối hận, lúc trước ở Sướиɠ Hoan Lâu không tìm Hoa nương giải quyết, bị ma quỷ ám ảnh muốn nàng. Ta cưới nàng, ta một mực rất muốn cố gắng làm tốt, nhưng chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, Chân Châu, có lẽ chúng ta thật sự không hợp."
Hắn hối hận, hắn quả thật hối hận, nước mắt Chân Châu bất tri bất giác đến rơi xuống, nàng mơ hồ cảm thấy mất đi cái gì, muốn há miệng giải thích.
Chỉ nghe Thôi Khác nói: "Ta muốn cưới thê tử, có thể ngang ngược tùy hứng, nhưng trong lòng chỉ có thể có một mình ta, nàng có thể không biết nhân gian khó khăn nhưng không thể không có chút lòng trắc ẩn nào trách trời thương dân. Thần Châu đại hạn, dân chúng lầm than, nàng ở Trường An cũng phải nghe nói, ta vì hạn hán bôn ba, Chân Châu, ta không biết nàng nghĩ cái gì, thế mà có thể hờn dỗi cầm tám ngàn lượng bạc mua quần áo đồ trang sức."
Nghe hắn một phen thao thao bất tuyệt xong, Chân Châu lau khô nước mắt, cười ha ha: "Đúng, ta chính là người dạng ngang ngược ích kỷ này, chàng là ngày đầu biết ta sao? Thế nào, chê ta tiêu tiền nhà các người xa hoa sao? Trong mắt chàng, ta chẳng phải là bao cỏ không có đầu óc sao, mẹ nó chàng còn giả thánh nhân cái gì, đối với ta chỉ trỏ ôm chờ mong bao lớn!"
Thôi Khác càng bực bội, nàng càng đổ dầu vào lửa: "Nghĩ phu xướng phụ tùy, chàng đã tìm nhầm người! Chàng cứu tế dân liên quan ta cái rắm, chết sống của người khác có quan hệ gì với ta!"
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Thôi Khác nghe ngôn ngữ độc ác không kiêng kỵ của nàng, trong lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ bất lực, thở dài: "Nàng nói đúng, ta không nên chờ mong gì vào nàng, ngay từ đầu ta cầu hôn nàng, chính là nhất thời đầu óc phát sốt phạm sai lầm!"
"Ha ha..."
Chân Châu lùi lại một bước, chân trần giẫm vụn sứ vỡ, đau đớn bén nhọn làm cho nàng tuôn nước mắt: "Thôi Khác, chàng cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, chàng gặp sắc khởi ý, tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, đáng đời chàng!"