Thôi Khác được triều đình phong cho chứ Tuần sát mang theo mười vạn lượng bạc, cưỡi ngựa không ngừng nghỉ tới Thần Châu cứu trợ thiên tai.
Một số quận huyện ở Thần Châu số người tị nạn đã tăng vọt nhưng chưa phát sinh bạo loạn, Thôi Khác xuống đến địa phương tuần sát, quan viên nơi đó hết sức phối hợp, bên trên đối với trưởng quan, bên dưới đối với nạn dân nói chuyện hành động đều không ra tìm sai sót gì.
Bởi vì lần trước triều đình phân phối hơn mười vạn ngân lượng, phát xuống đến Thần Châu lại không làm nên chuyện gì, Thôi Khác âm thầm phái người điều tra, thì ra đại đa số nạn dân đều không nhận được bạc cứu trợ.
Đại thần cứu tế về Trường An phục mệnh, một mực nói rằng nhìn thấy tận mắt nạn dân từng người tới nhận lấy, cũng có đăng ký số người trong sổ.
Việc này kỳ quặc, Thôi Khác không nóng nảy cấp cho ngân lượng, liên tiếp mấy ngày điều tra cẩn thận.
Thật ra là Thái Thú Thần Châu Ngô mỗ giảo hoạt, lúc quan viên triều đình Tuần sát ở hiện trường phát bạc, Thái Thú sớm đã phái nha dịch canh gác ở trên đường, khiến bách tính bình thường không thể đi lĩnh bạc.
Mà những người quần áo tả tơi cái gọi là nạn dân, phần lớn đều là thân thích Ngô Thái Thú và nô tài giả trang.
Các quận huyện bên dưới giận mà không dám nói gì, Ngô Thái Thú chính là do Đại hoàng tử đương triều Tiêu sầm một tay tiến cử, ai dám không muốn đầu lại đi lấy trứng chọi đá.
Trong lòng Thôi Khác hiểu rõ, sau đó chuẩn bị xuất phát, chọn lấy một huyện nhỏ có nạn đói nghiêm trọng, chọn địa điểm trước cổng phủ nha, sáng sớm phái thân binh dọn đường, lúc giữa trưa sai người chuyển đến từng rương ngân lượng cứu trợ.
Ngô Thái Thú vẫn lập lại chiêu cũ, nhưng Thôi Khác cẩn thận, hắn không dễ mắc lừa, chỉ phái rất nhiều nạn nhân giả mạo lẫn vào trong đám thường dân bách tính.
Mặt trời lên cao, bạc trắng bóng dưới ánh nắng chiếu lấp lánh, dân chúng hai mắt mong mỏi, tâm tình kích động.
Thôi Khác vào trước án ung dung không vội, Ngô Thái Thú làm bộ đưa ra một phần danh sách, hỏi thăm: "Thôi đại nhân, phải chăng hiện tại cho cấp bạc?"
Thôi Khác lắc đầu, mỉm cười: "Không vội, đã đến giữa trưa, vẫn nên để nhóm nạn dân dùng cơm trước đi."
Tiếp đó vung tay lên, lệnh cho binh vệ khiêng ra mấy giỏ bánh bao rau xanh, Thôi Khác đứng lên, vái chào đám người.
"Các vị hương thân phụ lão, Thần Châu bị hạn, đương kim Thánh thượng lo lắng không thôi, lệnh cho ta tới cấp bạc cứu trợ cho mọi người. Thôi mỗ thân là Tuần sát đại thần, lẽ ra nên bày tỏ chút lòng, nhưng bổng lộc không nhiều, chỉ có thể mời mọi người ăn một bữa cơm trưa, mỗi người hai cái bánh bao, mọi người ăn trước, ăn no sau đó lĩnh bạc."
Ngô Thái Thú không biết Thôi Khác “trong hồ lô bán thuốc gì”, tò mò cầm một cái bánh bao ăn, vừa mới cắn một cái, mùi vị vừa đắng vừa chát khó tả truyền khắp răng môi, hắn "Phi" một tiếng muốn ói ra, nhưng ngại trước mặt mọi người đành bất đắc dĩ miễn cưỡng nuốt vào.
Khóe miệng Thôi Khác hơi nhếch lên, ánh mắt băn khoăn nhìn sang đám người, hiện lên nụ cười như có như không.
Không chỉ Thái Thú, một số người bên trong đám nạn dận ăn vào, mặt lộ vẻ khó xử, biểu hiện đồ ăn khó nuốt.
Nhưng nhiều người rất thuần thục, mấy ngụm lớn liền ăn xong hai cái bánh bao rau xanh, có người còn ngại không đủ, nhìn thấy bên trong giỏ còn thừa liền đưa tay hỏi binh vệ.
Ngô Thái Thú chột dạ dời mắt, hung hăng nháy mắt với đám nạn dân bị lộ tẩy.
Nhưng lúc này đã muộn.
Thôi Khác đã thu hết thần thái cử động của bọn họ vào mắt nhung cũng không vạch trần mưu kế của Ngô Thái Thú, cười nhạt giải thích: "Bánh bao là do một loại rau dại chịu hạn ở Thần Châu, nơi đó nạn dân đều dựa vào nó ăn sống qua ngày, bắt đầu ăn dĩ nhiên chưa phát giác khác thường. Mà những nạn dân giả mạo kia, không có trải qua thời gian cực khổ, nhất định cảm thấy khó mà nuốt xuống."
Sau đó, Thôi Khác nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đảo qua mặt Thái Thú, trầm giọng nói: "Ngô Thái Thú, ngân lượng cứu tế Thần Châu hao tổn, ngươi là Thái Thú lại hành sự bất lực, khó tránh tội lỗi!"
Ngô Thái Thú cố gắng trấn định, cuống quít khom người nhận lỗi: "Điêu dân hung hăng ngang ngược, dám giả mạo nạn dân lĩnh trộm hoàng ngân, là hạ quan hồ đồ bị bọn họ lừa bịp, nhờ có đại nhân ngài nhìn rõ mọi việc, thấy rõ âm mưu."
Nói xong, Thái Thú ra vẻ tức giận, chỉ vào những nạn dân giả kia, cất giọng lệnh cho nha dịch: "Người đâu, mang bọn họ xuống cho ta, đánh nặng ba mươi đại bản để răn đe."
Thôi Khác cũng không để ý tới Ngô Thái Thú làm bộ làm tịch, đợi sau khi xử lý sạch sẽ đám người kia lập tức cấp bạc đến từng tay người dân bị nạn thật sự.
Nạn dân quỳ xuống đất không dậy nổi, nước mắt lưng tròng, cảm ơn hoàng ân lớn lao của Thánh Thượng, lại hướng về phía Thôi Khác cảm tạ.
Thiên tai nhân họa, người khổ cuối cùng là bách tính, trong lòng Thôi Khác cảm khái, ở Thân Châu chờ đợi hơn tháng, tự mình xuống đến các huyện cấp bạc cứu tế, đợi cho tình hình thiên tai chuyển biến tốt đẹp mới lên đường trở về Trường An.
Mặc dù Thôi Khác đã vắt hết óc, cẩn thận chặt chẽ, nhưng vẫn có một phần bạc nhỏ chảy vào túi Ngô Thái Thú.
Việc này liên lụy quá lớn, Thôi Khác không dám đánh cỏ động rắn, chỉ âm thầm thu thập chứng cứ.
Lần trước bản án cứu trợ thiên tai cũng có rất nhiều chỗ đáng nghi, triều đình phân phát mười lăm vạn lượng tới Thần Châu, kì thực Tuần Sát Đại Thần chỉ đem mười một vạn tới, trong đó bốn vạn không biết tung tích.
Có Hộ Bộ Thượng Thư chịu trách nhiệm, cũng có quan viên Tuần Sát nhận hối lộ, càng có Đại Hoàng Tử và Ngô Thái Thú thông đồng một mạch, lừa trên gạt dưới tham ô quốc khố.
Thôi Khác trở lại Trường An, đem chi tiết kết quả điều tra bẩm báo Văn Đế và Thái Tử Tiêu Cảnh.
——————
Rời đi giữa tháng bảy đến cuối tháng tám mới trở về, Chân Châu bị Thôi phu nhân nhốt trong phủ, cả người đã sắp mọc lông.
Trông sao trông trăng, cuối cùng trông mong Thôi Khác về nhà sẽ có hi vọng tự do và giải thoát, không có việc gì nàng làm ầm ĩ với Thôi Khác lại không dừng được.
Trong lòng Chân Châu có rất nhiều oán khí, dự định trút giận lên Thôi Khác một trận, hung hăng tra tấn hắn một phen.
Ở trong phòng nàng kiên quyết chắc chắn, ra cửa phủ, Chân Châu vừa trông thấy bóng người Thôi Khác xuống xe ngựa, đầu mũi không khỏi cảm thấy chua xót.
Khuôn mặt lang quân đen gầy, ốm đi rất nhiều, thân hình dưới bộ quan phục đỏ thẫm giống như một tảng đá lởm chởm, dốc cao đứng thẳng.
Nhìn kỹ lại, ngũ quan tuấn tú của hắn càng sâu hơn, xương hàm lộ ra rõ ràng, một đôi mắt đen trong trẻo cuốn hút.
Thôi phu nhân sốt ruột thương nhớ con trai, không để ý dáng vẻ cao quý đón hắn, thăm hỏi chuyện ăn uống ở Thần Châu của Thôi Khác.
Thôi Khác thuận miệng đáp vài câu, ánh mắt lại chuyển hướng sang Chân Châu, thấy tiểu nữ lang đứng ở trước cửa không nhúc nhích, hắn lặng lẽ đẩy tay Thôi phu nhân ra, đi qua kéo ống tay áo Chân Châu.
Thuận thế lần xuống, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, lòng bàn tay bao bọc tay nàng, mới phát giác tình ý hơn một tháng đã không gần gũi nhau.
"Châu Châu..." Thôi Khác nhỏ giọng gọi nàng, lời nói lưu luyến.
Trong lòng Chân Châu không thoải mái, không muốn cùng hắn thân cận như vậy, giãy giãy tay không tránh được đành chấp nhận theo hắn đi vào trong phủ.
Thôi phu nhân được An quốc công vịn đi phía trước hai người Thôi Khác, bà quay lại liếc mắt nhìn đôi tiểu phu thê bên cạnh, bất mãn than nhẹ: "Nhìn xem, sinh ra nó nuôi nấng nó, kết quả là trong mắt con trai chỉ có vợ nó quý giá."
An quốc công vỗ vỗ sau lưng bà, an ủi cười nói: " Vợ chồng thiếu niên, tình nồng say sưa, Vĩnh Gia, không nên so đo quá nhiều với con cái."