Mặc dù rất kín tiếng nhưng việc Chân Châu riêng tư gặp Từ Lăng vẫn truyền đến tai Thôi phu nhân.
Thôi Khác đi vắng, Thôi phu nhân nhìn bụng Chân Châu cũng không cố ý trách cứ, chỉ sai người đưa tới mấy quyển « Nữ Tắc », « Nữ Giới », ra lệnh bắt buộc Chân Châu ở trong phòng chép, chỉnh đốn đức hạnh.
Gọi là chỉnh đốn thật ra là cấm túc, Chân đi tới cổng chính đã bị người hầu Thôi gia ngăn lại, nói là Trưởng công chúa có lệnh, thế tử phi không được tự tiện xuất phủ.
Chân Châu tức giận đến mức đầu óc choáng váng, lại không thể cãi lại người hầu, nàng đành nhanh chân đi vào nội viện tìm Thôi phu nhân nói lý lẽ.
Thôi phu nhân đang tựa vào giường nhỏ lật xem sổ sách, thấy Chân Châu đến cũng không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: "Đưa sách cho con chép thế nào rồi?"
Trong lòng Chân Châu tức giận, không muốn cùng bà diễn cái gì mà “mẫu từ tử hiếu”, nàng kiên quyết trả lời: "Tay con đau, chép không được."
"Ồ?"
Thôi phu nhân như có điều suy nghĩ mỉm cười, đôi mắt đẹp nhẹ liếc qua Chân Châu: "Tay đau không ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, chạy đến chỗ này làm gì?"
"Con muốn xuất phủ!" Gương mặt Chân Châu tỏ vẻ bướng bỉnh.
Thôi phu nhân bình tĩnh, khóe mắt hiện lên ý cười khinh thường, không nhanh không chậm nói: "Xuất phủ làm gì, lại đi cùng nam nhân không đứng đắn câu kết làm bậy, ném bỏ mặt mũi An quốc công phủ ta."
Chân Châu nghe xong tức giận vô cùng, ngẩng cổ cao giọng bác bỏ: "Không có chút chứng cớ nào, xin Trưởng công chúa không nên ngậm máu phun người!"
"Không có chút chứng cứ nào?"
Thôi phu nhân cười lạnh, đặt sổ sách trong tay xuống, đứng lên đối mặt cùng Chân Châu: "Hóa ra đi trà lâu cùng Từ Trạng nguyên riêng tư gặp mặt không phải con? Nhất định phải bắt gian tại giường mới tính là bằng chứng như núi?"
Bờ môi Chân Châu lúng túng, muốn giải thích nhưng nói không nên lời.
Thôi Khác đi ra ngoài, Thôi phu nhân dự định theo dõi nàng chặt chẽ, trước khi thành hôn xác thực cũng có nghe thành lời đồn trong thành Trường An nàng theo đuổi Từ Lăng.
Chân Châu quay mặt sang một bên, vẫn cố chấp: "Con không có!"
Thôi phu nhân lần nữa trở lại giường nhỏ, nhặt sổ sách lên, tức giận nói rõ: "Nếu không có gì thì cứ ở trong phủ dưỡng thai, không cần chạy nhảy bốn phía gây phiền toái."
Nghe như có mấy phần ý tứ ghét bỏ.
Thôi gia dòng dõi cao quý, Vĩnh Gia trưởng công chúa càng áp đảo hơn các khuê môn trong kinh.
Nhưng như vậy thì sao?
Chân Châu cắn răng, cố nén hỏi vặn: "Ta muốn Thôi gia các người lấy ta sao? Chê ta phiền phức thì hai nhà có thể ly hôn!"
Thôi phu nhân nghe vậy cười nhạo, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ngươi nói nghe đơn giản dễ dàng, đã quên cha mẹ ngươi dùng khuôn mặt mo đến An quốc công phủ thay nữ nhi không bớt lo như ngươi đòi công đạo."
Nhìn sắc mặt Chân Châu dần dần trắng bệch, giọng nói Thôi phu nhân chậm dần dạy bảo: "Trước khi thành hôn bụng đã lớn không phải việc tốt đẹp gì, Mộng Chi làm ẩu, ta cũng bằng lòng dung túng các người. Nhưng ta là mẹ chồng ngươi chứ không phải mẹ ngươi, kiêu căng ngạo mạn trước mặt ta cũng vô ích, nếu lại làm ầm ĩ thì ra khỏi sân cũng không cần, nhốt ngươi trong phòng học thuộc « Nữ Tắc »."
Giống như cách làm của cha nàng, nhưng Chân Châu chỉ cảm thấy khuất nhục, gằn từng chữ chất vấn: "Người dựa vào cái gì để giam lỏng ta?"
Thôi phu nhân dường như nghe được chuyện cười lớn, che miệng cười đến chói tai: "Dựa vào cái gì?"
Cặp lông mi dài hơi nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra tôn nghiêm hoa lệ, chậm chạp mà rõ ràng tuyên bố: "Dựa vào ta là chủ mẫu Thôi gia, Trưởng công chúa Đại Ngụy! Chân Châu, không cho ngươi bước xuống một bước, ngươi còn không biết điều, dám nói việc ly hôn, bây giờ bản cung sẽ nói cho ngươi biết, ngươi có thể đi, đứa nhỏ ở lại!"
Mặt nạ Thôi gia cuối cùng đã xé bỏ, Chân Châu che lấy bụng dưới, hai mí mắt xuất hiện lệ quang: "Ta chết cũng sẽ không đưa đứa bé cho các ngươi!"
Thôi phu nhân khinh thường: "Có cho hay không không phải nha đầu ngươi định đoạt, đứa bé về với nhà ai, chỉ cần một câu nói người trong hoàng thất như ta là được!"
"Nhiều lời vô ích."
Thôi phu nhân đi ra ngoài cửa, hai ma ma mạnh khỏe đi tới, bà phân phó: "Đỡ thế tử phi trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, lại chơi đùa thì không cho nó ra khỏi cửa viện."
"Dạ." Ma ma theo lời, nhìn có vẻ như vịn nàng thực tế là mang đi, đưa Chân Châu về phòng.
“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu”, Chân Châu thầm hận đến nghiến răng, tràn ngập tức giận không chỗ phát tiết, chỉ đành nằm trong chăn đạp ván giường.
Thúy Nha quỳ xuống đất an ủi: "Nương tử, Trưởng công chúa độc đoán, người Trường An ai lại không biết, người cũng đừng cùng với bà ta cứng đối cứng, hết thảy chờ thế tử trở về hãy tính sau."
"Chờ hắn trở về, ta sớm đã bị mẹ hắn làm tức chết!" Chân Châu giận dữ ồn ào.
"Cái này. . ." Thúy Nha phạm vào thế khó, nhớ tới lúc Chân Châu chưa thành hôn, cách giải tỉa phiền muộn của nàng bình thường là ăn ăn ăn, mua mua mua.
Thúy Nha do dự đề nghị: "Tháng sau là lập thu, nương tử muốn gọi người của phường thêu tới không, cắt mấy bộ y phục xinh đẹp?"
Chuyện này tốt, hai mắt Chân Châu sáng lên, An quốc công phủ bà ta không phải hoàng thân quốc thích có tiền sao, tiêu xài phung phí đến chết mới thôi!
Nghĩ vậy nàng lập tức sai Thúy Nha: "Đi, gọi chưởng quầy Như Ý Phường và Trân Bảo Các đến đây cho ta!"
Thúy Nha kinh ngạc, "Nương tử, đây không phải..."
Chân Châu "Xuỵt" một tiếng, thúc giục nói: "Nhanh đi, hôm nay ta muốn thịt nhà bọn họ một bữa."
Thúy Nha vội vã chạy ra ngoài, sai người gọi chưởng quầy thêu phường và bảo các.
Cầm trên tay cuốn sổ vẽ hoa văn, Chân Châu tùy tiện để người khác đến bên người mình khoa tay múa chân, làm theo yêu cầu mấy chục bộ hoa phục và đồ trang sức, mỗi bộ đều vô cùng lộng lẫy tinh xảo.
Chưởng quầy bên cạnh tính toán bàn tính tiếng vang cực lớn, một phen "lộp cộp" tính tới, tổng cộng cần 8,200 lượng bạc.
Chân Châu hài lòng gật đầu, để bọn họ đi đến ngân khố Thôi gia chi bạc.
Khoản chi lớn như vậy, tiên sinh ngân khố không dám tự tiện quyết định, đành kính cẩn đến xin ý kiến Thôi phu nhân.
Thôi phu nhân biết được, sắc mặt thay đổi rất nhiều, nhưng ngại vì Chân Châu đã đặt hàng rồi, nếu không trả sẽ ảnh hưởng thể diện gia môn, bất đắc dĩ thay nàng chi khoản tiền lớn này.
Sau khi bọn họ rời đi, Thôi phu nhân vỗ trán thở dài: "Cái này không phải cưới con dâu, đơn giản là mang một tổ tông sống về, trước mặt ta mắng nó vài câu, sau lưng nó lại làm xằng làm bậy với ta."
Thị nữ tri kỷ quỳ gối bên cạnh Thôi phu nhân, giúp bà xoa bóp vai cổ.
Thị nữ khiêm tốn, không dám nghị luận gia sự chủ tử, ôn nhu khuyên nhủ: "Xin phu nhân bớt lo."
Thôi phu nhân lẩm bẩm một mình: "Ngang tàng như vậy, tính tình không bớt phóng túng, chỉ mong Mộng Chi có thể hiểu ra sớm hơn, không cùng chung một đường, không làm người một nhà..."