Chân Châu ngủ một giấc cho đến khi ánh ban mai chiếu qua cửa sổ, bên ngoài hai ba chú chim nhỏ đang đậu trên cành hoa, chiêm chϊếp khẽ hót.
Tối hôm qua mệt mỏi vô cùng, Chân Châu còn không nhớ được. Thúy Nha vào phòng mở cửa sổ ra, xốc mành lên, nửa quỳ bên giường đánh thức nàng.
Từ khi có thai, Hà thị không cho phép Chân Châu sáng sớm ngủ nướng, ra lệnh cưỡng chế nàng mỗi ngày dạy sớm chút rời giường dùng đồ ăn sáng.
Đến Thôi phủ, nhiệm vụ giám sát được giao cho Thôi Khác, Thúy Nha sớm đã bị Thôi Khác thu mua.
Chân Châu còn chưa mở mắt đã ngáp một cái: "Ta vần còn buồn ngủ, ta không muốn thức."
Vẻ mặt Thúy Nha lộ vẻ khó xử: "Nương tử, thế tử nói mỗi buổi sáng người phải dùng cơm."
"Hắn là chủ tử ngươi hay ta là ngươi chủ tử?"
Chân Châu không vui khiển trách, một bên lật chăn mền oán hận phàn nàn: "Buổi tối hôm qua giày vò ta muốn chết, vừa sáng sớm còn không cho ta ngủ ngon, thật đáng ghét!"
"Nương tử ăn xong rồi hãy ngủ tiếp." Thúy Nha nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chân Châu bất đắc dĩ rời khỏi giường, Thúy Nha nóineeus nàng không dậy, đợi chút nữa nhất định lão ma ma trong nội viện sẽ tới lải nhải cả ngày mời nàng rời giường.
Lão ma ma là trung bộc Thôi gia, nghe nói lúc trẻ là nhũ mẫu cho Thôi Khác, rất giỏi chăm sóc sản phụ và trẻ nhỏ, quan trọng là bà ta già mồm cứng rắn, mỗi lần đểu nói đến Chân Châu không thể không dậy.
Thôi Khác để một lão ôn thần như vậy đặt ở trong viện giám sát nàng, cũng thực "Nhọc lòng" .
Thời tiết oi bức, mấy ngày nay Chân Châu lười nhác ở trong phủ vô cùng nhàm chán.
Hôm nay mây đen che trời, gió mát thổi thật thoải mái, nghe nói Hàn Lâm viện Thất Phẩm Biên Tu nghỉ hưu, Chân Châu ngầm nổi lên tâm tư.
Không có được, vĩnh viễn là tốt nhất. Trước đó nàng tỏ tình với Từ Lăng mấy lần đều bị từ chối. Thẩm Diệu vừa xuất mã, thế mà Từ Lăng thần phục dưới váy nữ tử Thẩm gia, chuyện này sao có thể để người ta tâm phục.
Bàn về ngoại hình dáng người, Chân Châu nàng chỗ nào so với Thẩm Diệu chênh lệch.
Nếu như Từ Lăng đi theo nàng, nói không chừng nàng đã sớm chọn hắn làm con rể Chân gia, trở thành chủ của một gia đình có nữ tử phóng khoáng, vậy nàng không cần nâng cao bụng gả cho Thôi Khác, tức giận với vô số phép tắc và bà mẹ chồng ác khí.
Thôi Khác cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng nhưng hắn đối với nàng rất tốt, ngoại trừ đứa con còn có mấy phần chân tình.
Chân Châu không muốn suy nghĩ những chuyện này, cố tình phớt lờ cảm giác mềm mại ngọt ngào của Thôi Khác mang lại.
Trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn thấy khó khăn, Chân Châu quyết định tìm biện pháp chọn ngày hẹn Từ Lăng, hỏi một chút xem hắn tại sao lại quỳ dưới váy Thẩm Diệu, nàng có điểm nào không thể sánh với cô nương bên ngoài giả tạo đoan trang tao nhã bên trong lại ngang tàng giả bộ tài nữ.
Từ Lăng nói không chừng là bị bề ngoài của Thẩm Diệu lừa gạt.
Sau khi nghĩ xong, đầu óc Chân Châu xoay chuyển một cái lập tức nghĩ đến việc lấy danh nghĩa Thẩm Diệu đưa tin, hẹn Từ Lăng ra uống trà.
Nam nhân trải qua chuyện giường chiếu liền dễ nói chuyện, Từ Lăng nhận được lời nhắn không nghi ngờ gì, một mình đi vào trà lâu Chân Châu chọn.
Chân Châu là một người tầm thường, so với trà lâu phong nhã nàng càng thích tiệm cơm náo nhiệt, nhưng muốn che mắt mọi người lại cực kỳ khó làm một cô nương thanh lịch.
Trong phòng tách uống trà sứ men xanh, bình phong thủy mặc, lại có tiểu tỳ bên cạnh gương mặt dịu dàng tấu đàn Nhị Hồ, âm thanh chậm rãi, , làm một khúc “Giang Nam Mưa Bụi, Hiểu Phong Tàn Nguyệt”.
Chân Châu nghe không hiểu lắm, cảm thấy không có ý gì, vì biểu hiện phong cách không như bình thường trước mặt Từ Lăng nàng đành miễn cưỡng nhịn xuống.
Trà Hoa Lê Bích Loa Xuân tốt nhất, nàng đã ung dung uống hết một bình, Từ Lăng cuối cùng cũng xuất hiện.
Lang quân tầm hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ y phục màu xanh đã bạc màu, nhưng dáng người cao lớn lại không có chút dáng vẻ phóng khoáng, đôi mắt trong veo nhìn sang, còn mang theo ánh sáng như trăng, thanh thuần, tao nhã, tự dưng mê người.
Bề ngoài nam tử ngày thường rất tốt, rất dễ dàng khiến người ta sinh lòng quý mến, Chân Châu chậc chậc cảm thán.
Thôi Khác so với hắn không kém, thậm chí càng anh tuấn hơn mấy phần, nhưng Thôi Khác ở Hình bộ đã lâu, mỗi ngày khuôn mặt lạnh lùng, khí chất nghiêm túc lại lạnh nhạt, ai lại muốn trêu chọc.
Từ Lăng đi qua bình phong, nhìn thấy Chân Châu đoan chính ngồi trước khay trà, trên mặt hiện lên kinh ngạc, hắn lui bước muốn ra ngoài ngoài nhìn tên phòng.
"Là gian giữa của Lục Thủy Trà Lâu, ngươi không đi sai." Chân Châu dịu dàng nhắc nhở.
Từ Lăng không nhúc nhích, khách khí chào: "Xin hỏi nương tử có chuyện gì quan trọng?"
Ý này, nếu chuyện nàng không gấp, hắn liền chuẩn bị đi.
Đương nhiên Chân Châu không cam lòng, con ngươi trong suốt mở to tròn trịa, một câu nói thẳng: "Ta đã biết tư tình của ngươi và Thẩm Diệu."
Từ Lăng mỉm cười, dáng vẻ không một chút sợ hãi, ngược lại đi đến trước khay trà, ngồi đối diện Chân Châu.
Chân Châu biết hắn cố ý cùng mình nói chuyện phiếm, cũng không nhăn nhó, cho hạ nhân lui, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Từ Lăng, sao ngươi lại đồng ý cùng với Thẩm Diệu? Trường An không phải rất nhiều quý nữ ngươi cũng cự tuyệt sao, lúc ngươi từ chối ta, còn nói ‘ý tại sĩ đồ, vô tâm phong nguyệt’."
Từ Lăng châm một chén trà đưa cho Chân Châu, cung kính trả lời: "Nương tử xinh xắn đáng yêu, hoạt bát hiếu động, chỉ là Từ mỗ học hành gian khổ mấy chục năm, càng thưởng thức tiểu thư khuê các tài trí hơn người. Phong nguyệt nhất sự, khán chí thú, dã khán nhãn duyên."*
(*: cái này tìm hoài hổng có, dịch ra thì là: chuyện phong nguyệt, có hứng thú cũng do đôi mắt. T dịch v thôi chứ kiếm hoài hong có thấy câu này)
Một phen nói đến văn thơ, ý nghĩa lời nói mơ hồ, nhưng Chân Châu có thể nghe rõ, nói nàng chỉ có dung mạo không học thức, hắn càng vừa ý tài nữ.
Từ nông thôn đến mí mắt còn cao, trước đó quý nữ Trường An theo đuổi hắn, trong đó không có thiếu người tài, không thấy hắn cố ý tiếp người nào.
Vẫn là Thẩm Diệu thân phận cao quý, tôn nữ Tể tướng, tổ phụ đứng đầu bách quan, mợ là thân muội Hoàng đế, lang quân lại là quan chức thấp, Thẩm gia cũng có thể đề bạt đi lên.
Chân Châu trong lòng giấu không được nói, nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Thẩm Diệu là tôn nữ Tướng Công, bám vào nàng ta sẽ có lợi cho sự nghiệp của ngươi. Cha ta là võ tướng, không ở trong triều, theo ta đối với ngươi tác dụng không lớn. Còn như nữ lang khác, ngươi là ngại được lợi quá ít."
Đáy mắt Từ Lăng lướt qua một tia kinh ngạc, bị lời nói ngay thẳng của nàng làm cho sửng sốt, thoáng qua một chút lạnh nhạt, không thừa nhận, không phủ nhận, nói ra một câu đạo lý thế nhân: "Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng. Nương tử nguyện ý nghĩ như vậy, vậy cứ nghĩ như thế đi, Từ mỗ vốn là một người tầm thường."
(*ý là người trong thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì chữ lợi này mà đến, người trong thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì chữ lợi này mà bôn ba. Mặc dù người trong thiên hạ vì lợi mà vất vả, ngược xuôi, nhưng điều quý nhất trong thiên hạ lại là thành tín. Nguồn: fb Trí thức Việt Nam)
Lời nói xoay chuyển, hắn ấm giọng khuyên bảo: "Ngược lại nương tử là phụ nữ có chồng, tùy tiện riêng tư gặp nam nhân bên ngoài, truyền đi thanh danh sẽ không tốt, thị lang đại nhân biết được có lẽ sẽ tức giận."
"Ngươi quản ta!"
Chân Châu bị hắn nói đến nghẹn lại, y theo tính tình phản bác, tức giận lườm hắn một cái: "Không nghĩ tới ngươi đúng là dạng người này!"
Vẻ mặt Từ Lăng cứng lại: "Là dạng người nào?"
Chân Châu cất giọng: "Tiểu nhân!"
Nàng quá thất vọng rồi, vốn cho rằng là nam nhân thôn quê “trong lành như gió, sáng như trăng”, có tấm lòng lương thiện như nàng, không nghĩ tới nàng nhìn sai rồi, thì ra là nam nhân nịnh hót thô bỉ.
Từ Lăng từ chối cho ý kiến cười một tiếng.
Chân Châu tức giận bất bình: "Ta sẽ nói cho Thẩm Diệu biết, bảo nàng đừng lại mắc lừa bị ngươi gạt!"
Từ Lăng hoàn toàn không sợ, có thâm ý khác cười cười: "Ngươi không hỏi nàng, làm sao biết là ta lừa nàng? Có lẽ ta có đức hạnh gì, nàng so với ngươi rõ ràng hơn."
Chân Châu sửng sốt.
Còn có nữ lang như vậy sao?
Từ Lăng thấy vẻ mặt Chân Châu ngơ ngác, lơ đãng cảm thán: "Thôi đại nhân cưới nương tử thật không dễ dàng."
Như lọt vào trong sương mù, Chân Châu lại tròn mắt trừng hắn, phất phất ống tay áo đuổi người: "Đi đi, đi đi, ta và ngươi cũng không dễ nói chuyện!"
Dùng những câu Thôi Khác dạy trong sách, cái này gọi là, có hứng thì đến, mất hứng thì về!