Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Chân Châu cũng đại lượng, mâu thuẫn nhỏ nhặt trong đêm thất tịch không mặn không nhạt bỏ qua như thế.
Thôi Khác lại sợ nàng hành hạ, vì chấm dứt hậu hoạn ngày hôm sau đã sắp xếp thời gian cố ý đi dùng bữa tối cùng Thôi phu nhân.
Thôi Khác lớn lên tính tình lạnh lùng, đối đãi với người khác vui buồn không lộ ra, đối với phụ mẫu cũng không quá thân thiện.
Hắn có thể chủ động tới, Thôi phu nhân tất nhiên là mừng rỡ, gọi phòng bếp làm mấy món ăn Thôi Khác thích đưa lên.
An quốc công không có ở đó, trên bàn ăn chỉ có mẹ con hai người.
Thôi phu nhân gắp một miếng thịt bò để vào chén của Thôi Khác, gương mặt xinh đẹp cười không ngớt: "Mộng Chi, mấy ngày nay mẫu thân đang muốn tìm con, đúng lúc con lại tới."
Thôi Khác nghi ngờ là chuyện thưởng sen chọn quý nữ nhưng trên mặt lại không biểu lộ: "Mẫu thân, là chuyện gì?"
Thôi phu nhân để đũa xuống, thị nữ bên cạnh dâng lên khăn trắng, bà chậm rãi lau lau môi rồi nói: "Hôm qua ta sắp xếp yến tiệc ngắm hoa, nhìn thấy thứ nữ nhà Binh bộ Thượng thư và đích nữ Sùng Văn quán Thư gia tướng mạo giáo dưỡng không tệ, nghĩ lấy hai người họ về nhà chúng ta, bên gối làm bạn với con. Mộng Chi, con thấy thế nào?"
Lời này hỏi thật khéo léo, Binh bộ Thượng thư ở trong triều là quan Chính Nhị phẩm, Sùng Văn quán Thư gia là Tòng Cửu phẩm.
Thượng thư thứ nữ, đích nữ thư quán, trong mắt bách tính bình dân thân phận quý giá, nhưng ở chỗ Trưởng công chúa Đại Ngụy cao ngạo này cơ bản không đáng chú ý, làm nghĩa nữ không có khả năng, muốn người ta nhập phủ, vậy cũng chỉ có...
Thôi Khác mỉm cười, từ chối nhã nhặn nói thẳng: "Mẫu thân có ý tốt, con xin nhận lấy, nhưng tạm thời con không có ý định nạp Trắc phi hay thϊếp thất."
Thôi phu nhân không buồn, trong mắt có chút ẩn ý, nghiêm túc thuyết phục: "Tuy nói như thế, nhưng thế tử phi có thai, tóm lại thân thể không tiện, ba tháng sau không thể tiếp tục hầu hạ con. Mẫu thân đau lòng con công vụ mệt nhọc, thế tử phi yếu ớt tùy hứng, bên cạnh con một người vừa lòng đẹp ý cũng không có."
Mập mờ cười cười, Thôi phu nhân tiếp tục nói: "Mẫu thân con có tầm nhìn cao, lần trước hai tỳ nữ kia chỉ có tư sắc con liền chướng mắt, nhưng bây giờ đều là nữ tử trong sạch, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca phú cũng rất có tài hoa, rất xứng đôi vừa lứa với con."
Thôi Khác không có tâm trạng dùng bữa, bưng tách trà trên bàn nhấp mấy ngụm, tìm từ ôn hòa lại kính cẩn: "Mộng Chi hiểu được mẫu thân vất vả, nhưng con ở Hình Bộ mẫu thân cũng biết ngày thường đi sớm về trễ, công văn chồng chất, thực sự không rảnh bận tâm nhi nữ tư tình."
Thôi phu nhân nghe vậy cười lạnh, bà lấy công vụ cực khổ làm lý do tặng người cho hắn, ngược lại con trai bà thì tốt rồi, lấy công vụ bề bộn từ chối sạch sành sanh.
Dù vậy bà vẫn ung dung liếc qua Thôi Khác một chút, Thôi phu nhân nhàn nhạt mở miệng: "Cảm giác tối hôm qua đội mưa gió đi mua đồ ăn cho nha đầu kia rất tốt sao?"
Mặt Thôi Khác ửng đỏ, tâm tư bị vạch trần vẻ mặt khó coi vô cùng bèn ngượng ngùng cúi đầu.
Thôi phu nhân cũng không đùa cợt, khẽ thở dài: "Chân Châu quá tùy hứng, tính tình như vậy sẽ làm tổn thương phu quân, nếu không phải nó mang thai, nói gì đi nữa mẫu thân cũng không để con cưới nó."
Thôi Khác nghiêm nghị, nghĩ đến tối hôm qua Chân Châu sau đó thuận theo nhiệt tình, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần mềm lòng: "Châu Châu còn nhỏ, sau này sẽ lớn lên."
Thôi phu nhân bĩu môi, thiếu niên chìm đắm trong tình yêu, đợi tình nồng chuyển mỏng, ai biết lại là quang cảnh gì.
Cuối cùng cảm thấy khó khăn, Thôi phu nhân vẫn mở miệng đả kích: "Bây giờ con nói thật dễ nghe, chỉ mong tương lai không hối hận thì tốt."
Bà phất phất tay, gọi hạ nhân tới dọn đồ ăn, thái độ kiêu căng cũng giảm đi một chút, chỉ vì con trai không nghe lời nên bà cảm thấy buồn vô cớ: "Làm quan không nghe ta, cưới vợ nạp thϊếp cũng không nghe ta, ta thật sự phí công sinh đứa con trai này!"
"Mẫu thân nói gì vậy chứ."
Thôi Khác quan tâm nâng tách trà nóng đưa cho Thôi phu nhân, ấm giọng trấn an: "Đợi tới tết Chân Châu sắp sinh, hai con không biết chăm sóc con nhỏ, đến lúc đó còn trông cậy vào mẫu thân đến giúp đỡ cháu nội."
Nhắc đến cháu nội, trong mắt Thôi phu nhân tràn ngập thần thái dịu dàng, đối với đứa cháu chưa ra đời cũng rất mong chờ, cùng với Thôi Khác nói tới Chân Châu, giọng nói cũng khá hơn mấy phần: "Chỉ cần Chân Châu an phận thủ thường, tất nhiên ta sẽ không nhàn rỗi đến kiếm chuyện cùng nó. Ngày thường con đừng quá dung túng cho nó, ở nhà mẹ đẻ nuông chiều từ bé không hiểu chuyện, gả cho người còn cùng đứa bé giống như làm xằng làm bậy, nếu như truyền đi, An quốc công phủ chúng ta nhưng gánh không nổi người này."
Thôi Khác đáp: "Mẫu thân nói đúng."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Thôi phu nhân nghe Thôi Khác hững hờ trả lời liền biết hắn không có để trong lòng.
Cặp mắt chuyển động tới lui, bà thử thăm dò: "Nếu mẫu thân khăng khăng muốn nạp thϊếp cho con thì sao?"
Thôi Khác cười khổ: "Vậy con chỉ có thể cùng với Chân Châu dọn ra ngoài ở, từ xưa tình hiếu khó toàn, mẫu thân tuyệt đối đừng làm con khó xử."
Thôi phu nhân nhịn không được thở dài: "Mẫu thân là lo lắng con trước gót chân nó chịu đựng khổ sở."
Thành hôn mới bao lâu đã đi thanh lâu tìm tiểu quan, đêm khuya khoắt giày vò lang quân, không có bộ dáng an phận.
Thôi Khác thờ ơ, lông mày hạ xuống, mượn câu nói của «Trang Tử» uyển chuyển thoái thác: "Không phải là cá sao biết cá vui."
Chà, câu này giống như có chút tâm ý ngọt ngào.
Thôi Khác cố chấp, Thôi phu nhân từ trước đến nay đã rõ, lúc này khoát tay không nói thêm nữa, "Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, tùy các người thôi."
Nhưng hai người tính cách ngày đêm khác biệt, sợ là có đau khổ.
Thôi Khác hành lễ cất bước muốn đi gấp, Thôi phu nhân phía sau nhắc lại: "Mộng Chi, mẫu thân vẫn là câu nói kia, chỉ mong tương lai con đừng hối hận thì tốt."
Thôi Khác do dự một lát, thanh minh mà kiên nhanh chân đi ra ngoài.