Chương 29: Sao ta lại không to

“Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”*, Hà thị gọi hạ nhân mang trái cây và trà lên, nhẹ nhàng dặn dò tiểu phu thê vài câu, rồi tiễn họ về trước khi mặt trời lặn.

(*tam tuần: ba lượt, chủ rót mỗi vị khách là 1 lượt, món ăn năm vị: chua đắng ngọt mặn cay, quý vị muốn rõ hơn thì tìm hiểu thêm nha, dài quá mình không tiện viết hết)

Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, Hà thị vịn Chân Uyên say chuếnh choáng, dùng cùi chỏ chọc lấy hắn một cái: "Chàng nhìn xem, Thôi Khác thế nào?"

Chân Uyên nheo lại mắt cười: "Cái gì thế nào?"

Nhìn thấy Hà thị nghiêm túc, Chân Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Nói thật, Thôi Khác đối với Chân Châu nhà chúng ta đã quá đủ rồi. Đứa nhỏ này có chủ kiến, năm đó thi đậu Thám Hoa, trưởng công chúa một lòng muốn an bài hắn đi ba tỉnh trung tâm nhận chức quan nhàn tản cao quý, tương lai kế thừa tước vị quốc công là được. Nhưng đứa nhỏ này bướng bỉnh cực kì, hết lần này tới lần khác đi đến Hình bộ cực khổ nhất trong lục bộ."

Nói xong Chân Uyên cảm khái: "Hình bộ kia là cái nơi mỗi ngày tra cũng không hết bản án, thẩm không hết phạm nhân, từ Thượng thư đầu lĩnh mấy tên quan nhỏ linh tinh, mỗi cái bận bịu mông không dính vào ghế. Cứ như vậy, Thôi Khác còn ở đó làm mấy năm, đứa nhỏ này có thể chịu được cực khổ, có tính kiên cường."

Danh tiếng Thôi Khác ở Trường An vẫn luôn rất tốt, Hà thị sớm đã nghe thấy, nhưng nghĩ tới "cọp cái" Thôi gia ngang ngược kiêu ngạo kia, trong lòng bà vẫn sợ Chân Châu chịu thiệt thòi: "Tuy nói Thôi gia “tre già măng mọc”, nhưng Châu Châu ngây thơ chưa trải qua chuyện đời..."

"Được rồi, phu nhân."

Chân Uyên nắm chặt Hà thị tay an ủi: "Nữ nhi dù sao cũng phải lớn lên, Châu Châu tính tình mạnh bạo, cũng không phải ai cũng chịu được tính khí của nó, ta thấy Thôi Khác vẫn rất thích Châu Châu."

"Thích sao?" Trên bàn cơm Hà thị chỉ lo gắp thức ăn cho Chân Châu rồi nói chuyện, không có chú ý đến Thôi Khác.

Chân Uyên kéo Hà thị đi vào trong phủ, ghé sát vào tai bà nói: " Ánh mắt hắn liếc trộm Châu Châu, cũng giống như ánh mắt ta trộm nhìn nàng năm đó."

Nghe chuyện như vậy, Hà thị che miệng cười khẽ, hỏi lại: "Còn Châu Châu thì sao?"

Chân Uyên đắc ý cười cười: "Bé heo nhà chúng ta chỉ biết ăn, ăn xong rồi ngủ."

——

Từ đêm nàng không cẩn thận tiểu trong xe ngựa, Chân Châu ở cùng một chỗ trên xe với Thôi Khác, trong lòng cảm giác vô cùng xấu hổ.

Hắn cười một cái nàng liền hoài nghi có phải hắn muốn đem chuyện này ra chế giễu nàng hay không.

Nhưng Thôi Khác trung thực cực kì, liên quan với chuyện đêm đó một câu không đề cập tới, như thể nó chưa từng xảy ra.

Làm nàng muốn tìm ra lỗi cũng khó.

Tới gần chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn, bên ngoài nổi lên gió mát, Chân Châu vén màn xe lên, ánh hoàng hôn chiếu vào trong xe, chiếu lên hai gò má Thôi Khác một mảnh ửng đỏ.

Hắn uống quá nhiều rượu nên đang nghỉ ngơi, tựa ở trên vách xe hơi khép mắt, nhếch môi mỏng, lông mi đen dài hiện lên hai cái bóng mờ ảo trên mí mắt.

Chân Châu không thể chịu nổi hắn yên ổn, tiến tới dùng ngón tay bóp lông mi hắn, giọng dịu dàng trêu chọc: "Thôi Khác, chàng thật vô dụng, uống một vò Trúc Diệp Thanh đã say thành dạng này."

Thôi Khác mở mắt ra, nhốt chặt eo của nàng ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: "Nàng uống rất giỏi sao?"

"Đó là dĩ nhiên!"

Chân Châu kiêu ngạo hất cằm lên, đưa ra ba ngón tay: "Một mình ta có thể uống ba vò Trúc Diệp Thanh, hai vò Kiếm Nam xuân!"

Thôi Khác vuốt dọc chiếc mũi tinh xảo của nàng, cười khen: "Nữ trung hào kiệt."

Bị cào có chút ngứa, Chân Châu ghé vào trước ngực hắn cọ xát, sờ qua sờ lại eo hắn, kêu lên: "Thôi Khác, em chàng thật nhỏ!"

Thôi Khác nghi hoặc nhìn nàng.

Ngày thường hai người hoan ái, Chân Châu đều nhắm mắt làm ngơ, nàng chưa từng nhìn sắc mặt động tình của Thôi Khác, càng chưa từng ôm qua thân thể của hắn, giờ phút này đυ.ng eo của hắn, gầy gò lại mạnh mẽ, nhưng Chân Châu không muốn nói lời tốt đẹp cho hắn nghe.

Cố ý nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, Chân Châu bất mãn nói: "Tửu lượng chàng kém như vậy, eo còn thon như thế, chàng có còn là nam nhân không!"

Thấy Thôi Khác ngơ ngẩn, Chân Châu lắc đầu, giả vờ giả vịt giọng điệu phóng đại: "Chàng có biết quân doanh ở Nhạn Môn của cha ta không, những binh lính ca ca này, người ta một lần có thể uống bảy tám vò Trúc Diệp Thanh, mắt cũng không nháy một cái, mỗi người thân hình cường tráng, tứ chi vạm vỡ, nào là chân eo, người nào cũng thô to hơn chàng."

Thôi Khác: "..."

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi lắc đầu: "Không biết."

Chân Châu lại sờ lên eo của hắn, khẽ nói: "Dù sao cũng to hơn chàng!"

Trường An người đương thời lấy nam tử da trắng anh tuấn, thân thể như gọi là đẹp, tướng mạo Thôi Khác Trường An lang quân nổi bật nhất, hắn không để tâm Chân Châu, xoa nhẹ lên gương mặt của nàng, nghiêm túc hỏi: "Nàng cũng chưa thử qua, làm sao biết bọn họ thô to hơn ta?"

Chân Châu sửng sốt, Thôi Khác xê dịch cái mông của nàng, dùng vật cứng dưới hông đâm lên hai cái.

Thì ra là cái này thô.

Nhìn Thôi Khác mỉm cười, Chân Châu lại xấu hổ, hắn vậy mà đùa giỡn nàng.

Chân Châu nhướng mày, không cam lòng yếu thế phản bác: "Chàng thô to chỗ nào, chàng không có thô to chút nào!"

Thôi Khác vẫn là đang cười, con ngươi sâu thẳm mang theo mê ly, hắn nâng mặt của nàng lên dán vào: "Ta không biết nó có thô không, nhưng nàng rất chặt, chặt đến mức ta không khống chế được."

"Không, không muốn..." Chân Châu hất đầu, bờ môi Thôi Khác phủ lên môi nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng gõ hàm răng nàng.

Chân Châu không chịu há miệng, môi lưỡi quấn giao loại chuyện này quá thân mật, nàng không muốn làm cùng Thôi Khác.

Chân Châu giãy dụa đẩy hắn ra, má đỏ bừng, nàng bĩu môi: "Ta không muốn nuốt nước miếng chàng."

Thôi Khác nhìn chằm chằm cánh môi đỏ tươi ướŧ áŧ của nàng, cổ họng run run, khẩn cầu nói: "Thế nhưng Châu Châu, ta muốn hôn nàng."

Hắn thật sự say, Chân Châu nhìn ánh mắt Thôi Khác đối với nàng trần trụi không còn che giấu, rất có thể nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ dùng tư thế mạnh bạo hơn.

"Như vậy đi, Thôi Khác."

Chân Châu có ý đồ cùng hắn thương lượng: "Ta hôn chàng, ta đưa đầu lưỡi luồn vào trong miệng chàng, nhưng là chàng không thể đưa lưỡi vào miệng ta, có được không?"

Nàng nói chuyện, Thôi Khác cái hiểu cái không, chỉ nghe được có thể hôn có thể vươn đầu lưỡi, ôn hòa nhẹ nhàng gật đầu.

Chân Châu nghĩ rằng mình sẽ nhổ nước bọt vào miệng hắn, len lén cười, nàng ôm cổ của hắn, đưa môi đỏ tới.

Thôi Khác háo hức, thấy nàng đi vào, hắn hung hăng hút lưỡi nàng, đặt giữa răng môi liếʍ láp mυ"ŧ lấy.

Có hương vị bạc hà nhàn nhạt, có chút thơm lại có chút lạnh, hắn đã uống rượu lại sợ nàng trong lúc mang thai ngửi được khó chịu, nên đã uống không ít nước trà bạc hà.

Đầu lưỡi bị hắn mυ"ŧ đau, Chân Châu rụt lưỡi lại một chút, đầu lưỡi Thôi Khác theo sát quấn lấy, đi vào trong miệng nàng công thành chiếm đất.

Bị hắn hôn, bị hắn cho nuốt nước bọt, hắn còn ấn lấy đầu của nàng, thực sự tìm nước bọt nàng nuốt vào.

Chân Châu mở to hai mắt nhìn Thôi Khác, lông mi của hắn đâm vào mí mắt nàng, có một chút ngứa.

Trong lòng cũng tê tê dại dại, hạ thân không tự giác tại nước chảy, thì ra đây chính là hôn sao.

Thôi Khác bất mãn Chân Châu thất thần, dùng răng nhẹ nhàng cắn nàng một cái, thân thể Chân Châu mềm nhũn, ngậm lấy môi của hắn quyến rũ kêu lên.

Bên trong chàng có ta, bên trong ta có chàng, hai đầu đầu lưỡi ướt sũng đan vào một chỗ, hạ thân bị hắn đâm vào tận cùng, phía trên cũng bị hắn triệt để ăn hết.

Thật ủy khuất, lại rất thoải mái.

P/S: Quý dị vô page em đọc đoản nha, mong được tương tác cùng quý dị, moa moa ^^ https://www.facebook.com/anhtuctruyenhd