Chương 21: Xin người đừng quản nhiều

Bốn năm trước bởi vì Thôi Khác rơi xuống nước nên bệnh nặng, suýt nữa không thể tỉnh lại, Thôi phu nhân từng nói rằng: "Nếu thế tử có chuyện gì, nhất định phải bắt Chân Châu lấy mạng đền mạng!"

Bốn năm sau, trời xui đất khiến nàng gả cho Thôi Khác, Thôi phu nhân vẫn cao cao tại thượng như thế, vênh váo hung hăng, Chân Châu chỉ cảm thấy hoàng thân quốc thích, thế gia tôn quý dùng để áp bách người khác ngạt thở.

Ngón tay nàng buông lỏng, chén trà sứ trắng "Leng keng" một tiếng vỡ nát dưới chân, nước trà văng tung tóe làm ướt váy hai người họ.

Thôi phu nhân kinh ngạc đứng dậy, thị nữ bên cạnh cuống quít cầm khăn quỳ trên mặt đất lau nước cho bà.

Thôi Khác bước lên phía trước đỡ Chân Châu lui về phía sau, Chân Châu đẩy tay hắn ra, thấy Thôi phu nhân tức giận cau mày trợn tròn mắt, nàng khẽ mỉm cười tỏ vẻ vô tội: "Mẫu thân thật lâu không nhận chung trà, Châu Châu cầm quá mệt mỏi, không có cầm chắc, xin lỗi người."

Ngoài miệng nàng nói thật có lỗi, nhưng sắc mặt ngữ khí không có ý tôn trọng chút nào.

Thôi Khác thấy tình thế không ổn vừa định đứng ra hoà giải lại bị Chân Châu lên tiếng trước, tiếp tục cãi lại: "Mẫu thân nói con tân hôn mới vào cửa được một ngày đã cố ý cho hai vị trưởng bối ngài mất thể diện, chuyện đó Châu Châu không nhận."

Nàng mím môi liếc nhìn Thôi Khác, có chút ủy khuất nói: "Con còn đang mang thai, buổi tối hôm qua thế tử muốn rất nhiều lần, giày vò con tới nửa đêm, cho nên sáng nay con mới dậy không nổi..."

"Khụ khụ... Khụ khụ..." An quốc công ho đến kinh thiên động địa, dương như bị sốc trước lời nói của Chân Châu.

Thôi phu nhân cũng sững sờ tại chỗ, kinh ngạc lại khinh bỉ nhìn chằm chằm Chân Châu.

Bà biết người con dâu này không có học thức, không có giáo dục, nhưng không nghĩ tới Chân Châu thế mà bộc trực như vậy, đem chuyện động phòng coi như cái cớ đến trễ, thoải mái nói cho trưởng bối nghe, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, tựa như không thông cảm nàng là trưởng bối không hiểu chuyện.

Đêm tân hôn có người phụ nữ nào không chịu giày vò, nàng cứ mặt dày vô sỉ không lựa lời nói.

Sợ Chân Châu lại nói ra chuyện kinh hãi thế tục gì nữa, An quốc công hắng giọng khuyên nhủ Thôi phu nhân: "Vĩnh Gia, được rồi, để Mộng Chi* đưa con dâu trở về nghỉ ngơi đi."

(*tên của Thôi Khác)

Thôi phu nhân không vui bĩu môi, tú tài gặp quân binh, có lý không nói được, bà lười biếng nhiều lời cùng nương tử thô tục, lúc này phất tay áo nói: "Thân thể đã không thoải mái, vậy thế tử phi lui xuống nghỉ ngơi đi."

Bên này Thôi Khác bởi vì Chân Châu thẹn đến mặt đỏ tới mang tai, hận không thể lôi kéo nàng lập tức độn thổ mà mang về dạy bảo một phen thật tốt.

"Châu Châu nhanh mồm nhanh miệng, không hiểu quy củ, xin phụ thân mẫu thân thông cảm." Thôi phu nhân nguyện ý thả người, Thôi Khác hành lễ định lôi Chân Châu đi.

" Đợi đã, Mộng Chi con ở lại, mẫu thân có chuyện muốn nói. Thế tử phi đang có mang, bình thường con cứ chăm sóc nó, không phải cho con hai nha đầu thông phòng sao, có chỗ dùng thì cứ dùng, thế tử phi mệt nhọc thế này chắc hẳn đã hiểu." Thôi phu nhân lên tiếng gọi lại ngay trước mặt chân châu, dùng lời nói sâu xa khuyên nhủ.

Chân Châu kinh ngạc nhìn qua Thôi Khác, ánh mắt không thể tin nổi lại có chút thất vọng mất mát, đột nhiên nàng hất cánh tay Thôi Khác đang ôm eo mình ra, quay đầu đón nhận ánh mắt cao ngạo của Thôi phu nhân, cắn răng nói ra mấy chữ: "Hiểu chứ, sao lại không hiểu!"

Nàng vừa mới nói Thôi Khác giày vò, Tiêu phu nhân liền khuyên nhi tử dùng tỳ nữ, cho dù Chân Châu kiến thức nông cạn, cũng biết không có chuyện mới cưới ngày thứ hai đã nhét tỳ nữ thông phòng cho phu quân người ta.

Mà hai tỳ nữ không biết tên kia, còn không biết được đưa tới lúc nào, ở trong viện đã lâu như vậy, ai biết có vô dụng không.

Chân Châu lập tức cảm thấy một cơn buồn nôn kéo tới liền bịt miệng lại, không nhìn Thôi Khác một cái, vịn lấy Thúy Nha nhanh bước rời đi.

"Châu Châu..." Thôi Khác kêu nàng một tiếng, cất bước muốn đuổi theo.

"Mộng Chi, dừng lại!" Thôi phu nhân đứng lên quát.

Thôi Khác ngừng bước, chậm rãi quay người: "Mẫu thân."

Thôi phu nhân đi qua, thở dài, nhắc đến chuyện cũ: "Lúc ấy nó có mang, mẫu thân nói cho nó vào cửa làm trắc phi, nếu không chịu thì không cưới. Sau này sinh hạ hài tử, ta cũng tự có biện pháp để Chân gia bọn họ ngoan ngoãn đưa hài tử tới."

Trong lời nói của bà mang theo một chút ý tứ trách cứ: "Đều là con không nghe lời, hết lần này tới lần khác cùng loại người thô kệch như bọn họ qua lại, lấy chính thê chi lễ đối đãi. Con nhìn xem, cưới được không phải thế tử phi mà là mang về một tổ tông, nói nó vài câu còn đập chén thái độ, nói tới nói lui không lựa lời, không biết lớn nhỏ. Đức hạnh thế này làm gì có cô con dâu nào ở Trường An như vậy, nói ra thật mất mặt An quốc công phủ!"

Thôi Khác đưa tay vuốt vuốt mi tâm, kẹp ở giữa Chân Châu và Thôi phu nhân cảm thấy hơi khó, vẫn là nhỏ giọng trấn an: "Mẫu thân bớt giận, Châu Châu tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại lần đầu có thai, đến Thôi gia, nhi tử từ nay về sau sẽ dạy bảo nàng thật tốt. Mẫu thân đại nhân đại lượng, đừng có chấp nhặt với nàng."

Thôi phu nhân bất mãn Thôi Khác bảo vệ Chân Châu, chua ngoa nói: "Con ngược lại toàn giúp đỡ nó, quả nhiên cưới vợ liền quên nương."

Thôi Khác im lặng.

An quốc công từ trong phòng đi ra, nắm bả vai Thôi phu nhân, khuyên giải nói: " Được rồi, phu nhân, buông tha Mộng Chi đi. Bọn họ là tiểu phu thê vừa thành hôn, nàng cũng đừng quá hà khắc, trước mắt thế tử phi sinh hài tử bình an mới là chuyện quan trọng. Còn những chuyện khác, chúng ta làm trưởng bối mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua, bọn nhỏ kiểu gì cũng sẽ lớn lên."

Thôi phu nhân hừ một tiếng, vẫn như cũ căm giận bất bình: "Nếu không phải nó có thai, hôm nay sao có thể để nó tùy tiện đi, xưa nay đều là người khác nhìn sắc mặt Vĩnh Gia ta, đây là lần đầu trước mặt người khác ăn quả đắng đó!"

Thôi phu nhân là đích nữ của tiên đế, cũng là thân muội của đương kim Văn Đế, đến An quốc công phủ, phu quân tính tình ôn hòa, nhi tử hiểu chuyện hiếu thuận, nhân sinh phong quang trôi chảy.

Bốn năm trước bị Chân Châu làm việc ác với Thôi Khác chấn động đến lo sợ té mật, hôm nay lại bị Chân Châu nói chuyện hành động tức giận tích tụ trong lòng, nghĩ lại một lúc, cuối cùng là tâm ý khó bình, Thôi phu nhân mở miệng: "Nếu Chân Châu một mực như vậy, chờ sinh hạ hài tử xong, Mộng Chi con hãy ly hôn nó đi!"

Thôi Khác sớm đã đoán trước, nghe được vẫn là giật mình, cúi đầu thái độ kính cẩn, ngôn từ không mảy may để ý: "Mẫu thân, chuyện của con và Chân Châu, trong lòng con tự có tính toán, xin người không nên nhúng tay quản nhiều."