Sau đêm tân hôn con dâu cần phải dâng trà cho cha mẹ chồng, trời mới vừa tờ mờ sáng Thôi Khác đã dậy, gọi Thúy Nha hầu hạ Chân Châu thay y phục rửa mặt.
Mỗi ngày hắn có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, nhìn thấy trời càng ngày càng sáng, sau khi trở về phòng, Thôi Khác kinh ngạc nhìn thấy nàng vậy mà còn nằm ở trên giường, Thúy Nha sợ hãi đợi ngoài cửa.
Ma ma trong viện Thôi phu nhân đã tới nhắc nhở một lần, Thôi Khác không muốn Chân Châu không tự giác như thế, rõ ràng lúc hắn rời giường đã gọi nàng hai tiếng, nàng ừ ừ đáp lại làm hắn tưởng nàng đã thức.
Thôi Khác lạnh lùng nhìn về phía Thúy Nha, Thúy Nha đỏ mặt ấp úng: "Nương tử nói nàng... thân thể không thoải mái..."
Hắn nhìn thấy chiếc gối bị ném xuống đất, không nói gì cười nhạt, sợ là Thúy Nha quấy rầy mộng đẹp của nàng đã bị nàng mắng đuổi ra ngoài.
Ngày thường lười biếng cũng thôi đi, ngày thứ hai tân hôn lại dây dưa nằm ỳ, làm trưởng bối chờ đợi thật lâu.
Thôi Khác đi đến bên giường xốc chăn mền Chân Châu lên, kéo nàng dậy.
"Cút!" Chân Châu hất tay Thôi Khác ra, đôi mắt buồn ngủ khẽ mở ra liếc mắt nhìn hắn rồi nhắm lại, nằm xuống tiếp tục ngủ: "Đừng gọi ta, ta không dậy nổi!"
Thôi Khác lạnh lùng quát lớn: "Chân Châu, trong mắt nàng có quy củ hay không, hôm nay phải kính trà cho phụ mẫu!"
Chân Châu nhàn nhạt "A" một tiếng, qua loa nói: "Tự ngươi đi đi."
"Nàng cố tình sống mái với ta sao?" Thôi Khác mạnh mẽ kéo rồi đè lên thân thể Chân Châu, vén đi những sợi tóc tán loạn trên mặt, nghiêm túc nhìn nàng.
Chân Châu buông thõng mi mắt, thần sắc quật cường rất rõ ràng, cắn môi phản bác: " Không phải ngươi cũng một mực ép ta chịu thua?"
Lúc hai người giao hoan chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ, thân thể rỗng, đầu óc thanh tỉnh, Chân Châu hồi tưởng Thôi Khác trêu chọc mình, ngón tay cắm vào lại cố ý ngăn nàng cao triều, nhìn nàng như da^ʍ phụ ủi lấy cái mông khó nhịn trên tay hắn, thật mất mặt, thật là mất mặt.
Hắn còn ỷ có bộ phận nam nhân đó, lúc nàng cao trào đâm sâu hung mãnh ép buộc nàng cầu xin tha thứ, nàng xin hắn mới bằng lòng bắn.
Thôi Khác không nói lời nào, Chân Châu coi như hắn ngầm thừa nhận, lại tự giễu xùy một tiếng: "Tối hôm qua nhìn ta như thế, trong lòng ngươi nhất định rất thoải mái!"
Còn chưa làm mộng xuân thoải mái, trong mộng nàng ngoan muốn chết, lắc mông muốn đến nhiệt tình, kêu nào là: "Ca ca", "Phu quân" vừa quyến rũ vừa da^ʍ mị, trên thực tế nàng lại là con lừa cứng đầu, muốn nghe nàng nói câu dễ nghe cũng phải dụ nửa ngày.
Những thứ tâm tư bẩn thiểu này Thôi Khác không muốn nói cùng Chân Chân, hắn lạnh nhạt khuyên nhủ: "Chuyện vợ chồng trên giường, nàng không nên tính toán chi li như vậy."
Chân Châu nghe vậy cười ha ha: "Thôi Khác, câu nói này ngươi nên tặng cho mình ngươi!" Hẹp hòi mang thù, nhiều năm như thế một điểm cũng chưa từng thay đổi.
Tối hôm qua giày vò nàng hung ác như thế, thôi khác tự biết đuối lý, xoa sau eo nàng, thấp giọng nói: "Làm nàng khó chịu, ta xin lỗi nàng."
Hắn ngồi sát bên xoa xoa thân thể đổi thành cánh tay nhốt chặt eo nàng, vuốt ve gương mặt ửng hồng, giọng nói ấm áp dụ hoặc: "Bây giờ rời giường ăn một chút gì đi, đợi chút nữa chúng ta đi kính trà cho phụ thân mẫu thân, có được không? Mới tân hôn, đừng để người chê cười."
Chân Châu kiêu ngạo mà lườm hắn một cái, thái độ như chuyện đương nhiên: "Ngươi hầu hạ ta."
"Được." Thôi Khác dễ chịu đồng ý, nhưng hắn không hiểu hầu hạ nữ tử thế nào, vụng về giúp nàng thay y phục vấn tóc.
Cũng may có Thúy Nha ở một bên hỗ trợ chỉ đạo, hai người hợp lực, cuối cùng dỗ nữ chính vui vẻ cùng nhau ra cửa.
------------------------------------------
An quốc công và Thôi phu nhân ngồi trong sảnh đường một canh giờ, mới chờ được nhi tử cùng nàng dâu khoan thai đi tới.
An Quốc Công và Thôi Khác giống nhau, ngày thường mặt mày lạnh lùng, dáng vẻ lãnh đạm, thấy hai vợ chồng nhi tử đến chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Ngược lại là Thôi phu nhân, thoa sơn móng tay đỏ chót chạm mạnh vào chén trà, lộ ra chút không kiên nhẫn, khóe mắt đỏ chói xếch lên càng thêm giễu cợt.
"Phụ thân, mẫu thân." Thôi Khác lôi kéo Chân Châu cung kính chào hai vị trưởng bối.
An quốc công gật đầu đáp lại, ánh mắt Thôi phu nhân dừng trên người Chân Châu, nhìn từ đầu đến chân băn khoăn một phen cũng không nói gì.
Thôi Khác làm động tác, một bên tỳ nữ đưa trà lên, Thôi Khác nhận lấy dâng lên, An quốc công và Thôi phu nhân dễ chịu đón lấy.
Đến phiên Chân Châu bên này, cũng may An quốc công vui vẻ ngon miệng mà uống trà của nàng.
Mà Thôi phu nhân, nàng cúi người dâng trà cho bà ta, vị trưởng công chúa xưa nay cao ngạo này không hề liếc nàng một chút, không nhanh không chậm vẫn vỗ về chơi đùa móng tay, không có ý muốn tiếp trà chút nào.
Chính là cố ý gạt bỏ nàng, làm cho người ta khó xử.
Chân Châu cắn răng, đem chén trà đưa gần một chút, từ trong cổ họng thốt ra mấy chữ: "Mẫu... thân, uống trà."
Thôi phu nhân vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Chân nương tử, ngươi thật nể mặt, bản cung ngươi đã mấy khắc, ngoại trừ đương kim Hoàng đế và Thái hậu đã qua đời, bản cung còn chưa hề chờ ai lâu như vậy đâu!"
Tối hôm qua động phòng bị Thôi Khác hung hăng bắt nạt, hiện tại lại bị mẹ hắn cố tình làm nàng xấu hổ, Chân Châu ủy khuất muốn chết, vành mắt lập tức liền đỏ lên, nhưng nói không nên lời nhận sai một câu.
Thôi Khác biết tính nết bắt bẻ của mẫu thân, đối với Chân Châu tiếng xấu từ nhỏ rõ ràng không để vào mắt, buổi sáng sốt ruột chờ nàng còn phái người đến hối thúc, có lẽ là nghe nói Chân Châu ngủ nướng không chịu dậy, lúc này cố ý làm khó dễ.
Nhìn thấy hai chân nàng run lên, Thôi Khác nhớ tới đêm qua tình thâm nghĩa nặng nàng khóc cầu nghẹn ngào, chột dạ lại đau lòng.
Tiến lên đỡ lấy vòng eo tinh tế kia, Thôi Khác hỗ trợ nhẹ lời an ủi: "Mẫu thân uống trà, Châu Châu có mang, khó tránh khỏi có lúc không thoải mái, người hãy thông cảm."
Thôi phu nhân mím môi cười lạnh: "Hóa ra ai đó còn chưa làm đàn bà, không có nghi ngờ hài tử, lại cứ yếu ớt! Tân hôn vào cửa ngày đầu tiên đã cho cha mẹ chồng thể diện."
Nhìn thấy vẻ mặt Chân Châu bướng bỉnh, Thôi phu nhân khinh thường khẽ nói: "Trà này dâng thật gian nan, Vĩnh Gia ta không uống chén này của nó cũng được!"
P/S: mình sợ truyện bị reup nên sẽ set vip mấy chương trước nha các bạn, mong mn thông cảm ^^