Chương 14: Đứa con của ai?

Sau khi Chân Châu thong dong trở về từ Hoa Sơn, trong lòng cái gì cũng không vừa ý, cả người mệt mỏi, không có chút tinh thần nào.

Không chỉ có vô cùng buồn ngủ, khẩu vị cũng không tốt, ăn một chút đã ngừng đũa. Hà thị hỏi nàng, nàng nói gần đây thân thể không thoải mái. Còn chỗ nào không thoải mái, Chân Châu cũng nói không được.

Ngày hôm đó, mẹ con hai người thường lệ dùng cơm trưa cùng nhau, Hà thị lang y đến bắt mạch cho nàng.

Chân Châu sợ nhất là thuốc đắng, không có việc gì cũng không thích xem bệnh. Nuốt một nắm cơm liền muốn từ chối.

Đúng lúc tỳ nữ mang ra một bát cá trích hầm đậu hủ, nóng hôi hổi, mùi tươi thơm khắp nơi, vừa mới đặt lên bàn ăn, Chân Châu đã che miệng "Ọe" một tiếng ói ra.

Thúy Nha bên cạnh tranh thủ đưa cho nàng khăn trắng và nước trà, Chân Châu nhấp một ngụm súc miệng rồi dùng khăn trắng lau sạch sẽ, vuốt mũi than thở với Hà thị: "Nương, nhà bếp làm canh cá thế nào vậy, mùi tanh nồng quá, con ngửi muốn buồn nôn."

"Hửm?" Hà thị kinh ngạc nhìn Chân Châu một cái. Canh đậu hủ cá trích đã lâu nhà bếp không làm, gần đây thấy Chân Châu gầy đi nên bà mới nhớ tới nấu canh cho nàng bồi bổ, thế mà nha đầu này phản ứng như vậy.

Ngửi thấy vẫn là hương vị lúc trước, Hà thị nghi hoặc cầm lấy muỗng sứ múc một ngụm nhấm nháp, không có gì khác lạ.

Ánh mắt Hà thị lướt qua eo Chân Châu có chút ẩn ý sâu xa, nhưng nàng bên cạnh đã kêu tỳ nữ: "Ta ngửi được cái mùi này đã muốn nôn, bưng đi, nhanh bưng đi!"

Tỳ nữ nhìn về phía Hà thị, thấy Hà thị gật đầu liền tranh thủ mang bát canh cá lui xuống.

Canh cá đã mang xuống, hương vị còn chưa tiêu tán, Chân Châu chạy vào nội viện thông khí, Thúy Nha quay đầu muốn theo nàng lại bị Hà thị gọi lại.

"Tiểu nương tử đã như vậy bao lâu rồi?"

Thúy Nha nhớ lại tình hình gần nhất nói: "Hồi phu nhân, đã mấy ngày, dạ dày nương tử gần đây không thoải mái, ngửi hương vị được kí©h thí©ɧ thì sẽ buồn nôn."

Hà thị không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục hỏi: "Tháng này đã bao lâu nó không có tới?"

Thúy Nha đếm đầu ngón tay tính một cái, nghiêm túc đáp: " Khoảng mười bốn ngày."

Thấy vẻ mặt Hà thị trở nên nghiêm túc, Thúy Nha nhỏ giọng bổ sung: "Nương tử nói ngày thường thích lạnh, thích ăn băng bát, tháng này không có là bình thường."

Hà thị không để ý Thúy Nha, bà để đũa xuống, lẳng lặng chờ Chân Châu tới.

"Có chuyện gì vậy nương?" Chân Châu đứng ở trong viện một lát, trở lại bàn ăn đã thấy tỳ nữ bốn phía đã lui chỉ còn Hà thị ngồi ở đó.

Vẻ mặt Hà thị nghiêm túc, nhìn nàng chất vấn: "Châu Châu, con nói thật với mẫu thân, có phải con ở bên ngoài có quan hệ với người khác hay không?"

Chân Châu kinh ngạc "A" một tiếng, ánh mắt trốn tránh đảo quanh khắp nơi, cặp mắt không dám nhìn thẳng Hà thị chút nào: "Nương đang nói cái gì vậy, Châu Châu nghe không hiểu."

Hà thị như hiểu rõ tâm tư Chân Châu, giọng nói lạnh lùng: "Chớ cùng mẫu thân giả ngây giả dại! Châu Châu con có phải đã bị nam tử phá thân không?"

Nàng vốn định cãi lại nhưng nhìn thấy sắc mặt Hà thị lạnh lùng, lập tức không dám hồ ngôn loạn ngữ, cúi đầu sợ hãi nói: "Dạ" .

"Sau đó có uống thuốc tránh thai không?" Nàng thừa nhận, Hà thị cũng thẳng thắn hỏi.

Chân Châu dừng một chút, chậm rãi lắc đầu. Trở về mệt mỏi không chịu nổi, lại bị phụ thân trách phạt, sớm quên chuyện canh tránh thai.

Cặp mắt chuyển động, nàng ý thức được mẫu thân cho là nàng có rồi?

Chân Châu vội vàng trấn an Hà thị, đầu lắc như trống lúc lắc, giơ một ngón tay lên nói: "Nương, sẽ không có! Mới có một lần..."

Nghĩ đi nghĩ lại Thôi Khác cùng nàng không chỉ làm một lần, lại đổi giọng: "Mới có một đêm!"

Mặc kệ một lần hay là một đêm, không uống thuốc tránh thai thì nữ nhân đều có khả năng mang thai. Hà thị thở dài, đi ra ngoài phân phó hạ nhân đi mời lang y vào phủ.

Chờ đợi một lúc, lão lang y áo vải tóc mai mang theo hòm thuốc tới, Hà thị dẫn Chân Châu đến mời lang y bắt mạch cho nữ nhi.

Lang y tập trung suy nghĩ, đặt ba ngón tay bên trên cổ tay Chân Châu, một lát sau ánh mắt lộ ra vui mừng, quay sang Hà thị đang thở dài nói: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân..."

Lang y nhìn sang thấy Chân Châu vẫn là cách ăn mặc của thiếu nữ, đột nhiên giật mình, lại thấy Hà thị bất động không sợ hãi, dường như đã sớm biết.

Thu lại ý cười, lang y nghiêm mặt: "Nương tử có thai, đã có hơn tháng."

Chân Châu nghe vậy lùi lại một bước, trên mặt tỏ vẻ không thể tin: "Làm sao có khả năng, có phải ngươi xem sai bệnh rồi hay không?"

Lang y vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, chắc chắn nói lại: "Mạch đập nương tử rõ ràng, chính là dấu hiệu mang thai, lão phu theo nghề thuốc nhiều năm sao lại xem sai bệnh."

"Thôi, thôi." Hà thị khoát tay, lệnh cho hạ nhân tiễn lang y ra phủ.

"Con không tin, con không tin!" Chân Châu đi tới đi lui trong sảnh, tức giận dậm chân trên mặt đất. Làm gì có người không may như thế, một phát đã trúng.

Hà thị thấy bộ dáng nàng thẹn quá hóa giận, trấn tĩnh hỏi: "Châu Châu, đứa con là của ai?"

"Con không biết, con quên rồi!" Chân Châu một mực giấu trong lòng, đối với Hà thị cũng có thái độ không muốn nói. Thôi Khác nói ngủ với nàng buồn nôn, nếu biết nàng mang thai con của hắn, nhất định sẽ cười nàng vừa ngu xuẩn vừa buồn nôn.

Hà thị không buồn suy đoán: "Có phải của Từ Lăng không?"

Miệng Chân Châu luôn nhắc đến việc muốn Từ Lăng ở rể, trước đó còn nghe nói nàng thổ lộ với Từ Lăng lại bị cự tuyệ. Nhưng nam nhân mà, đối với mỹ nhân khẩu thị tâm phi thì nhiều, ngoài miệng nói không muốn, thân thể đều thành thật.

"Không phải." Chân Châu phản bác, nàng ngay cả góc áo của Từ Lăng còn chưa đυ.ng đến.

Nghĩ đến Thôi Khác, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, giận bản thân không tốt, đối phương chán ghét nàng mà nàng còn mang thai con người ta.

Trong đầu lộn xộn, Chân Châu ôm bụng, uể oải thở dài một hơi: "Nương, người đừng hỏi nữa. Người cho phép con, con sẽ sinh đứa bé này ra, kéo dài hương hỏa Chân gia chúng ta."

Nhìn qua nét mặt nàng, nước mắt đã lưng tròng: "Nếu mẫu thân ghét bỏ Châu Châu làm cho phủ tướng quân mất mặt cứ việc đưa con một bát thuốc phá thai, Châu Châu sẽ không trách người, Châu Châu chấp nhận hết."

Hà thị biến sắc, trách cứ: "Thân thể tóc da của cha mẹ, Châu Châu muốn cha mẹ biến thành dạng người gì! Con mang thai mẫu thân không trách, mẫu thân chỉ muốn biết cha đứa bé là ai, xem có thể đòi công đạo cho con không. Chẳng lẽ con cảm thấy mẫu thân sẽ hại con và đứa bé?"

"Không cần, hắn không muốn." Chân Châu cắn môi, vẫn kiên quyết quật cường.

"Có phải Thôi Khác hay không?" Hà thị tính toán từ lúc nàng trở về từ Sướиɠ Hoan Lâu, phỏng đoán nói.

Ai ngờ chân châu nghe được tên Thôi Khác liền khóc lên, chảy nước mắt trốn tránh: "Nương, người đừng hỏi nữa!"