Chân Châu sửng sốt, mãi đến khi Thôi Khác quay người đi vài bước nàng mới phát cáu đem anh đào trong tay đập vào sau lưng hắn: "Thôi Khác, ngươi là đồ khốn!"
Nàng có thể cảm giác được mặc dù Thôi Khác không thích nàng nhưng đối với thân thể nàng vẫn còn lưu luyến, vốn muốn mượn việc này diễu võ giương oai một phen lại bị hắn ghét bỏ nói ngủ với nàng buồn nôn.
Đây là điều nhục nhã nhất đối với một nữ nhân xinh đẹp.
Chân Châu dậm chân tức giận rồi chạy về, Thôi Khác cũng nghe được câu mắng kia của nàng, bước chân hơi ngừng lại, rồi sau đó đi càng gấp hơn.
"Nương tử, thế nào rồi?" Thúy Nha nhìn thấy Chân Châu tức giận đỏ cả mặt, nước mắt lưng tròng bèn ân cần hỏi.
"Tên khốn, tên khốn!" Chân Châu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ngập tràn tức giận không có chỗ trút, nhìn sang trên bàn đá có hộp anh đào liền quăng xuống đất.
Hộp anh đào lăn trên mặt đất, Thúy Nha muốn cúi xuống nhặt lên lại bị Chân Châu một cái lạnh lùng liếc mắt dọa cho ngừng lại, e sợ hỏi: "Nương tử, là Thôi thế tử bắt nạt người sao?"
Chân Châu một cước đạp quả anh đào dưới chân nhão nhoẹt, hung tợn cảnh cáo Thúy Nha: "Sau này đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên khốn đó, ta và hắn không đội trời chung!"
"Dạ, dạ, dạ..." Thúy Nha liên tục gật đầu, đau lòng cho quả anh đào hồng hào tươi ngon, Thôi thế tử nói cái gì mà lại làm cho nương tử tức giận như thế, ngay cả hộp anh đào phu nhân tỉ mỉ chọn lựa cũng vứt bỏ.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
---------------------------------
Lúc Thôi Khác trở về phủ liền bị Vĩnh Gia công chúa gọi vào hậu viện.
Lúc này đã là cuối xuân, trong đình viện muôn hoa vẫn nở rộ, đàn bướm bay lượn uyển chuyển. Vĩnh Gia trưởng công chúa cũng là Thôi phu nhân ngồi tại một gốc cây uống trà, nhìn thấy nhi tử đến liền vui vẻ gọi hắn ngồi xuống.
Thôi Khác chào hỏi một chút liền ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Ngày thường hắn thích yên tĩnh, là một người lạnh lùng, nói chuyện với phụ mẫu cũng không nhiều, đối với danh môn quý nữ Trường An tốt với hắn như thế càng hờ hững, nhất mực không chịu hiểu phong tình.
Mấy năm trước tuổi hắn còn nhỏ, muốn lo công danh không muốn cưới vợ. Bây giờ đã đến tuổi cập kê, hắn lại không bận tâm đến chuyện hôn nhân, mấy công tử thế gia bằng tuổi hắn con cái cũng đã biết đi, trong lòng Thôi phu nhân khó tránh khỏi sốt ruột.
May thay Thôi Khác đối với biểu muội Thẩm Diệu còn có mấy phần ôn hoà. Thẩm Diệu là nữ nhi của cô mẫu hắn, ngày thường đoan trang hào phóng, lại có danh là tài nữ, tính tình có chút nhỏ nhen nhưng cũng không sao, Thôi phu nhân nguyện ý tác hợp cho đôi biểu huynh muội này.
Năm nay đã nói với Thôi Khác mấy lần, hắn mới đồng ý hôm nay đến Hoa Sơn chơi cùng biểu muội.
Nhưng lúc người hầu trở về bẩm báo, thế tử và Thẩm cô nương không có đi dạo ngược lại cùng tiểu nương tử nhà Trấn Nam tướng quân phủ lôi kéo nửa ngày, cuối cùng cụt hứng bỏ về.
Thôi Khác và Chân Châu có quan hệ gì chứ, Thôi phu nhân nghe vậy chẳng thèm ngó tới, chẳng qua chỉ là tiểu nương tử vô học, thấy người khó chịu chỉ biết kêu gào mà thôi.
Một tháng trước Thôi Khác qua đêm ở Sướиɠ Hoan Lâu, hôm sau người của phủ tướng quân lại đi nghe ngóng tung tích nương tử nhà họ, Thôi phu nhân trong lòng cũng nghi ngờ quan hệ của hai người, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Thôi Khác nhưng vì lấy một bản cổ tịch trân quý đi xa ngàn dặm, mà Chân Châu thì ngược lại, nghe nói Trấn Nam tướng quân vì để cho nàng học tập thật giỏi đã cố ý mua một xe thư tịch kinh điển, nhưng nàng đều để mùa hè nướng thịt, mùa đông làm củi sưởi ấm.
Tư tưởng hai người ngày đêm khác biệt, đừng nói ngủ chỉ sợ ngồi chung với nhau Thôi Khác đều không thể chịu đựng được người lỗ mãng không não như Chân Châu.
Nhưng con cái đã lớn, dù sao cũng là nam tử, kiểu gì cũng sẽ nghĩ đến nữ sắc.
Nhưng Thôi phu nhân tính trước kỹ càng, cũng không lo lắng Thôi Khác sẽ bị Chân Châu mê hoặc, bà và Thôi Khác ở trong viện nói chuyện phiếm một hồi cũng không nói tới việc hắn và Chân Châu tranh chấp ở Hoa Sơn.
Đợi đến khi Thôi Khác đứng dậy muốn đi thì Thôi phu nhân mỉm cười, gọi hạ nhân dẫn đến hai tỳ nữ xinh đẹp, đều là phong nhũ phì đồn*, một người thanh tú, một người diễm lệ.
( *: mông to ngực bự)
Thôi phu nhân chậm rãi nói: "Hai người này là nữ nhi của bà đỡ, cũng còn chưa có hôn sự, Mộng Chi con dẫn về nội viện hầu hạ đi."
Nam tử đã hai mươi lấy chữ "Mộng chi", đây là cái tên mà vị lão sư đức cao vọng trọng của Thôi Khác trao tặng.
Thôi Khác liếc mắt nhìn hai tỳ nữ, thấy trong mắt họ đều là e sợ và xấu hổ, hắn lạnh giọng cự tuyệt: "Mẫu thân, con không cần."
"Không cần cái gì?" Mắt phượng Thôi phu nhân nhắm lại, nhìn sang Thôi Khác ranh mãnh cười nói: "Nghe nói con từ Sướиɠ Hoan Lâu trở về thì ngủ không ngon, có khi sẽ còn đứng dậy tắm rửa. Người trẻ tuổi biết háo sắc một chút là chuyện tốt, nhưng đừng đi đến những nơi dơ bẩn, cũng là mẫu thân nghĩ không đủ chu đáo, con đã lớn, bên cạnh cũng nên có một hai tri kỷ đến chăm sóc."
Nhắc đến việc này Thôi Khác liền xấu hổ giận dữ muốn chết, hai mươi năm hắn đều lạnh lùng không ham muốn, từ khi bị Chân Châu phá thân, mỗi đêm chìm vào giấc ngủ đều không kìm chế được suy nghĩ nhiều, nhưng kiểu gì cũng sẽ nằm mơ cùng người đó lăn lộn một hồi, làm bẩn cả quần.
Hiện tại còn bị mẫu thân hiểu lầm hắn đi thanh lâu tìm Hoa nương trút lửa, đưa cho hắn tỳ nữ thư giải.
Thôi Khác ngượng ngùng lại xấu hổ, hơi đỏ mặt lắc đầu: "Mẫu thân, thật không cần."
Thôi phu nhân che miệng cười một tiếng, dùng ngữ khí người từng trải khuyên giải nói: "Con đã lớn, mẫu thân cũng không biết cười nói con, tỳ nữ con cứ dẫn đi, có cần hay không là việc của con. Làm mẹ, thời niên thiếu sợ con mê đắm sắc dục, loạn tâm tính, thành ra sợ con thanh tâm quả dục, không muốn thành hôn. Ta hiện tại chỉ ngóng trông con tranh thủ cưới dâu, sinh cho ta đứa cháu mập mạp."
Thôi Khác còn muốn cự tuyệt, lại thấy mẫu thân kiên định, lại nghĩ tới câu nói của Chân Châu "An quốc công phủ không có nữ nhân, thế tử đói khát khó nhịn như thế " bèn cắn răng hờn dỗi, nhận lấy hai tỳ nữ.
P/S: MN thấy sao nếu tớ set vip ??