Chương 11: Ngủ với cô ta cảm thấy buồn nôn

Chân Châu lại không ngừng cố gắng, nhón chân lên, kề sát bên tai Thôi Khác nhỏ giọng nói: "Nhưng ta trở về liên tục mộng xuân, mơ tới ngươi hung ác muốn ta, cắm cho ta khóc không ngừng, bắt ta đi tiểu nhiều lần mới bằng lòng buông tha."

Ngón tay trắng nõn chỉ lên ngực hắn hai cái: "Ngươi thật là xấu a, trong mộng cũng không buông tha ta."

Âm thanh thiếu nữ mềm mại yêu kiều, hơi thở như hoa lan, Thôi Khác bị nàng trêu chọc toàn thân nóng lên, lại nghe nàng thô tục nói nướ© ŧıểυ vô ý thức sủa chữa: "Đây không phải là nướ© ŧıểυ..."

"Ta biết." Chân Châu ngắt lời nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của hắn, chậm rãi rõ ràng nói ra: "Đó là ngươi làm cho ta cao trào."

Điên rồi, hoàn toàn điên rồi, Thôi Khác nhìn hàng mi dài và đôi môi đỏ khép mở của nàng, hận không thể đem người này lập tức đè xuống không quan tâm mà thao vào.

Không chỉ có phun nướ© ŧıểυ mấy lần mới bằng lòng buông tha, phun vài chục lần cũng sẽ không buông tha, thao để nàng nhớ kỹ hậu quả trêu bậy lang quân là thế nào.

Nhưng nghĩ kĩ lại dù sao lý trí cũng lớn hơn nóng giận, Thôi Khác đưa tay ôm lấy eo của nàng, hỏi thăm đâu ra đấy: "Không phải nói không muốn ta chịu trách nhiệm sao, vậy sao còn tới phá hư chuyện tốt của ta?"

Lúc hắn hỏi vấn đề này trong lòng tỏa ra một chút ngọt ngào kì lạ nhưng nét mặt Thôi Khác lại không để lộ chút nào.

Chân Châu chép chép miệng, hai mắt mở to: “ Ta không nói cho ngươi biết.”

Tầm mắt của nàng dừng lại trên mặt Thôi Khác, nửa là kiêu ngạo, nửa là thần bí: "Nếu như ngươi có thể trả lời ta một vấn đề, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Cái gì?" Thôi Khác hiếu kì.

Chân Châu nháy mắt mấy cái, vô cùng chăm chú: "Ta trở về mộng xuân thấy ngươi muốn ta, còn ngươi đây, Thôi Khác ngươi cũng mộng xuân sao?" Nói rồi đầu ngón tay lại tiến vào trong y phục hắn.

Nam tử trong việc này so với nữ tử càng không thoả mãn, hắn có thể nói bởi vì nàng mà tháng này nửa đêm đều đổi quần nhiều lần, thậm chí tắm nước lạnh tiêu hỏa.

Khẳng định không thể nói, Thôi Khác nắm đầu ngón tay nàng sờ loạn ở trước ngực, ngượng ngùng mà lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừ”.

Thật là có mộng xuân!

Chân Châu rút tay về, lùi lại nửa bước, ôm bụng cười đến nhánh hoa cũng run rẩy: "Thôi Khác ngươi thật buồn cười, An quốc công phủ thiếu nữ nhân như thế à, để cái dòng độc đinh thế tử ngươi đói khát khó nhịn như thế."

Chân Châu khịt mũi một cái, mặt mũi nàng tràn đầy khinh thường: "Chỉ với kỹ thuật tệ hại của ngươi, ta mộng xuân làm sao sẽ mơ tới ngươi đây, Thôi Khác ngươi nghĩ đến cũng quá đẹp!"

Tim hắn trong nháy mắt rơi xuống, gò má ửng hồng trong phút chốc tái nhợt, tựa hồ là khó chịu, hắn sửa sang lại y phục bị nàng sờ loạn, khách khí hành lễ: "Ta còn có việc, Chân nương tử cứ từ từ chơi, Thôi mỗ không tiếp." Nói rồi quay người nhanh chân muốn rời đi.

Chân Châu tiến lên giữ chặt ống tay áo của hắn, "Ai da ai da" kêu to hai tiếng: "Thôi đại nhân đang tức giận?"

"Buông ra!" Thôi Khác dùng sức hất Chân Châu đang nắm chặt tay ra, nhưng nàng hung hăng càn quấy đã quen, nghiêng người ôm chặt lấy cánh tay của hắn, áo xuân ít ỏi, núʍ ѵú cao ngất bị kéo lộ ra.

Thôi Khác bất đắc dĩ, lạnh giọng hù dọa nàng: "Chân Châu, cô có phải muốn ăn cơm tù hay không?"

"Không muốn ăn cơm tù, muốn ăn ngươi." Chân Châu cúi đầu há mồm cắn tay hắn một cái.

Nàng cắn không nặng, xuyên thấu qua quần áo, cánh tay hắn truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim đâm, giống như đau nhức giống như tê ngứa một chút ở trong người tỏa ra, du͙© vọиɠ đã lắng lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Thôi Khác hít một hơi thật sâu, đẩy mặt của nàng ra: "Cô như vô tình, cũng đừng quấn lấy ta để người khác hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì chứ?" Chân Châu thấy sắc mặt Thôi Khác không tốt hơn chút nào, hì hì cười một tiếng: "Quấn lấy khẳng định là có chuyện cần ngươi giúp."

"Chuyện gì?" Thôi Khác nghiêm mặt.

Chân Châu nhíu mày, giọng điệu buồn rầu: "Kỳ thật đêm đó ta muốn ngủ với Từ Lăng, kết quả người trong lâu nhận lầm người, ngủ lầm với ngươi. Không ăn được đến miệng, ta không bỏ cuộc đâu, Từ Lăng không phải là người bên Thái tử sao, Thái tử là biểu ca ngươi, ngươi xem có thể tìm Thái tử thu xếp hay không, kêu Từ Lăng tới nhà của ta ở rể."

Từ Lăng, bây giờ chạm có thể bỏng tay - tân khoa Trạng Nguyên, từng chịu ân dìu dắt của Thái tử, Thôi Khác ở Đông Cung đã gặp hắn mấy lần.

Đêm đó tại Sướиɠ Hoan Lâu cũng là vì ở cùng một gian phòng trang nhã uống rượu, cho nên bị nhận lầm hủy trong sạch, hiện tại còn bị xem như thế thân vũ nhục.

Trong lòng Thôi Khác xấu hổ, nặng nề mà đẩy Chân Châu đang kéo tay hắn ra, mở miệng lạnh lùng: "Thái tử quyền lực không phải dùng như thế, ta cũng không giúp được cô, thật có lỗi."

Hắn cất bước muốn đi gấp bỗng dừng lại, khuyên nhủ nói: "Nếu như cô ngưỡng mộ một người trong lòng, thì nên tự tôn tự ái theo đuổi, được đối phương tôn trọng cùng ưu ái mà không phải lấy cường quyền cưỡng đoạt, như là bàng môn tà đạo."

Đây là ngữ khí cao cao tại thượng dạy bảo, Chân Châu nghe được tức muốn chết, chỉ muốn nhảy lên cao ba thước đánh nhau với Thôi Khác: "Ta không tự tôn tự ái thế nào? Ta oai môn tà đạo thế nào?"

Nhìn hắn càng chạy càng nhanh, Chân Châu đuổi phía sau hắn không lựa lời nói mà mắng: "Bưng bát lên ăn thịt, để đũa xuống chửi mẹ, ngươi chính là người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú! Không có lão nương lớn mật làm việc, ngươi cho rằng ngươi có thể thoải mái đến nâng quần lên không nhận người sợ hàng..."

Đàn bà đanh đá ở thôn quê chửi đổng cũng giống như thế. Thôi Khác dừng bước, quay đầu, mặt mày như phủ băng sương, toàn thân lạnh lẽo.

Mắng quá mức, Chân Châu thấy hắn có vẻ như rất tức giận đã có chút sợ, nhưng không muốn thua khí thế, ngẩng đầu tiếp tục ồn ào: "Thế nào, ngươi còn muốn đánh ta?"

"Ta chưa từng đánh nữ nhân." Mặt Thôi Khác không biểu tình, lập tức hiện ra một tia giễu cợt: "Ta vì ngủ với nữ nhân thô tục như cô mà cảm thấy buồn nôn!"