Thôi Khác nghe tiếng kêu liền chậm rãi quay người, nhìn thấy Chân Châu đang nhếch môi đỏ bừng, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Chân Châu về Trường An đã được mấy năm, làn da rám nắng ở biên giới nay đã trắng hồng, môi cũng hồng hào hơn trước.
Lúc này đã thấm đẫm nước anh đào, hai cánh môi căng mọng dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.
Thẩm Diệu cũng không lấy làm lạ, ngũ quan Chân Châu vốn dĩ đã tinh xảo xinh đẹp nhưng lại ngang ngược tùy hứng, không có chút học thức nào, bất quá chỉ là một mỹ nhân vô học thôi.
Thôi Khác nhìn chằm chằm bờ môi đỏ tươi của Chân Châu thêm mấy lần, tựa hồ như đang nghĩ đến cái gì, ánh mắt lơ đãng lướt qua hạ thân nàng lại thoáng dời đi.
Hắn hắng giọng ho nhẹ một tiếng, khách khí mà xa cách trả lời: "Thôi mỗ mọi chuyện đều tốt, đa tạ Chân nương tử quan tâm."
"Nhưng ta không tốt. Hôm đó từ biệt, ta ở nhà chép một trăm lần « Nữ Tắc » « Nữ Giới », cổ tay đều mệt mỏi sưng lên." Nàng nhếch mí lên, không coi ai ra gì phàn nàn với Thôi Khác .
Giọng nói Chân Châu nhẹ nhàng, còn nâng tay áo lên để lộ cổ tay trắng muốt quơ quơ trước mặt Thôi Khác.
Đã từng gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, chưa thấy qua một kẻ vô liêm sỉ như thế, vậy mà đối thủ một mất một còn trước mặt dáng vẻ kệch như đang dùng sứ mỹ nhân kế.
Trấn Nam Tướng Quân phủ đã xập xệ đến mức cần nữ nhi bán nhan sắc để lấy lòng An Quốc Công phủ sao?
Thẩm Diệu không nói nên lời, lúc này bất chấp lễ nghi thục nữ, nói lời quái gở: "Chân nương tử có bệnh thì hãy đi trị, trước mặt Hình Bộ Thị Lang hồ ngôn loạn ngữ, coi chừng kiếm cớ bắt ngươi vào ăn cơm tù."
Nhắc tới việc này Chân Châu liền nổi nóng trong lòng, tức giận trừng mắt nhìn Thôi Khác lại nhìn qua Thẩm Diệu nhếch môi hỏi vặn: "Ta và biểu ca ngươi nói chuyện, chính chủ còn không có tỏ thái độ, ngươi chân chó như ngươi xen vào làm gì!"
Lần trước Thẩm Diệu bị chửi là bốn năm trước ở An quốc công phủ, nàng và Chân Châu xảy ra tranh chấp, Chân Châu không chỉ đánh người, còn mắng nàng " hẹp hòi", "con khỉ nhỏ", sau khi Thôi Khác đến còn mắng hắn "có ngọc không có mắt" . Thật là ngu xuẩn muốn chết, ngay cả thành ngữ "Có mắt không tròng" cũng không dùng, còn bắt chước bừa, làm trò hề cho thiên hạ.
Nghe nói bốn năm nay Trấn Nam tướng quân quản giáo nàng rất nghiêm, nhưng Thẩm Diệu nhìn thấy Chân Châu vẫn như cũ không có tiến bộ gì. Mắng họ Thẩm nàng là chó săn, chẳng phải Thôi Khác cũng là chó!
Thẩm Diệu không muốn ở trước mặt Thôi Khác cấu xé với Chân Châu nên chỉ chờ Thôi Khác nghe được Chân Châu thầm mắng hắn thì có thể trở mặt tức giận.
Ai ngờ đợi một hồi, không chỉ có chờ được Thôi Khác trầm mặc hắn còn đuổi khéo nàng đi: "Thẩm Diệu, ta và Chân nương tử có chút việc riêng phải xử lý, muội lên xe ngựa về trước đi."
"Biểu ca..." Thẩm Diệu dài giọng thể hiện bất mãn.
Thôi Khác lãnh đạm nhìn nàng một cái mang hàm ý không cho cự tuyệt.
Thẩm Diệu hậm hực không dám nhiều lời: "Được, được, biểu ca giải quyết xong nên sớm hồi phủ." Năm nay hẹn hắn đã nhiều lần, lần đầu hẹn được thế mà còn bị Chân Châu phá hủy, xúi quẩy xúi quẩy.
Thẩm Diệu tức giận trừng mắt nhìn Chân Châu, quay người bỏ đi, mỗi bước chân nàng như nặng nề hơn, ép hoa thành bùn.
Chân Châu nhìn thấy Thẩm Diệu bị kinh ngạc, mừng rỡ không thôi, giọng nói nũng nịu: "Thôi đại nhân, ngươi đối với Châu Châu thật là tốt!"
Từ xa Thẩm Diệu cũng đã nghe thấy: "..."
"Được rồi, đừng quá đáng." Giọng nói Chân Châu như quả đường, ngọt ngào chọc người, Thôi Khác nghe được cố gắng nghiêm túc nhắc nhở.
"Ai da, thật đau lòng?" Chân Châu hoạt bát le lưỡi.
Cái lưỡi linh hoạt ở giữa cánh môi đỏ bừng phun ra nuốt vào bên trong, Thôi Khác nhắm mắt nói: "Tiểu nương tử không nên làm động tác này với lang quân, rất chướng tai gai mắt."
"Là động tác của ta chướng tai gai mắt hay là trong lòng Thôi thế tử ngươi bẩn thỉu? Đừng cho là ta không có nhìn thấy, ngươi vừa gặp ta đã nhìn chằm chằm vào miệng ta, ngươi còn ngắm hạ thân ta, ánh mắt trần trụi " Chân Châu cười mỉm hỏi lại, trong đôi mắt tròn trịa là thần sắc kiên định.
Nhìn thấy trên mặt Thôi Khác đã ửng đỏ, Chân Châu vui vẻ vê vê y phục trước ngực hắn, ngẩng đầu ra vẻ ngây thơ vô tội: "Thôi Khác, ngươi có phải còn muốn ta cho người không?"
Cái gì chứ, tim Thôi Khác mãnh liệt nhảy một cái, cúi đầu nhìn miệng nhỏ đỏ tươi của Chân Châu, dươиɠ ѵậŧ dưới thân có chút cứng rắn.
Hắn lùi lại một bước lắc đầu thành thật: "Không có." Trước đó không nghĩ tới sau khi nàng nói mới nghĩ cũng không tính được.
Chân Châu cười nhẹ nhàng, không buông tha, bất đắc dĩ mà kề sát vào người hắn thì thào: "Vậy ngươi đang suy nghĩ nên cho ta cái gì mới được à? Còn muốn dùng đệ đệ của ngươi cắm muội muội của ta, cắm đến khi ta khóc, hại ta phun nướ© ŧıểυ?"
Hai bầu vυ" mềm mại của nàng áp vào l*иg ngực hắn, thân thể Thôi Khác liền cứng ngắc, lưng duỗi thẳng, biết rõ ràng nên lùi lại nhưng bước chân nhấc không nổi, đáy lòng còn bẩn thỉu hi vọng nàng có thể áp chặt hơn một chút.
Mặt Thôi Khác càng đỏ hơn, trên vành tai và cổ cũng phủ một tầng hồng nhạt.
Thiếu niên lần đầu nếm thử hương vị tình ái nên ham muốn cũng không có gì lạ, nàng còn nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, đâm một cái đi vào, tiếng nước "Òm ọp òm ọp" phát ra bên ngoài.
Chỉ riêng tháng qua hắn đã bị mấy lần mộng xuân, trong giấc mộng nữ tử tóc tai lộn xộn, nũng nịu kêu khóc liên tục, khi hắn đẩy ra là mặt của nàng.
Khi Thôi Khác tỉnh lại cả khố đều ướt đẫm, trong mộng thỏa mãn tham luyến, tỉnh mộng lại trống rỗng phiền chán.
Nhưng Thôi Khác không dám nói với Chân Châu, ngoài miệng vẫn cứng rắn bảo: "Không có."