Chương 13.2: Nhưng Chồng Tôi Giàu

Tiền công được đưa ra với giá cao, phục vụ cũng là trình độ phục vụ của khách sạn, ham ăn biếng làm, một số nhân viên lâu năm không dám thẳng thắn dạy dỗ bọn họ, dù sao cũng là thân thích do bà chủ giới thiệu đến đây, giống như hoàng thân quốc thích.

Đối với khách sạn năm sao, tiêu chuẩn phục vụ cũng phải là năm sao, nếu bị những người này phá hỏng, tiêu chuẩn không đạt yêu cầu, đương nhiên khách sẽ không muốn tới.

Các khách sạn được xếp hạng sao không giống như các khách sạn theo chuỗi thông thường, bọn họ phục vụ các nhóm người khác nhau.

Không khí nội bộ khách sạn hiện nay như ma thiêng nước độc nên cô dự định thay máu toàn bộ nhân viên.

Bọn họ phải tốt nghiệp quản lý khách sạn chuyên nghiệp.

Không thể tìm những người hoàng thân quốc thích như thế nữa.

Tề Mãn Nguyệt đọc kỹ các báo cáo của khách sạn trong vài tháng qua, cũng như những lời phàn nàn và đánh giá không tốt của khách, cô xem đến hoa mắt chóng mặt.

Bố cô thực sự đã làm cho khách sạn trở nên rối tinh rối mù, thậm chí còn lộn xộn hơn cô tưởng tượng.

Buổi trưa cô chỉ ăn đơn giản đồ gọi bên ngoài, buổi chiều tiếp tục lên kế hoạch, bất tri bất giác đã đến lúc phải ra ngoài.

Cô thay quần áo, trang điểm nhẹ, búi tóc cao rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, cô mặc một chiếc váy đen hai dây, khoác bên ngoài một chiếc khăn choàng nhỏ rồi đi ra ngoài.

Cô là một người tuỳ tiện, có thể mặc quần áo thoải mái như thế nào thì sẽ mặc như thế đó, nhưng khí chất lạnh lùng của cô khiến những bộ quần áo cô mặc bình thường trông đắt tiền hơn rất nhiều.

Cô lái chiếc xe thể thao màu đỏ lần trước của Chu Hi đến quán bar đã hẹn.

Đây là một quán bar năm sao ở trung tâm thành phố, chỉ chiêu đãi hội viên, chi mấy trăm ngàn đô la mới mở được thẻ.

Mỗi tầng có các dịch vụ khác nhau, tầng 1 là quán bar có sàn nhảy để ăn chơi, tầng 2 là pub, cách âm rất tốt, âm thanh tầng 1 không truyền đến được tầng 2.

Tầng thứ ba là sòng bạc.

Khi đến đó sẽ có người đưa vào.

Trong khách sạn quẹt mặt, người phục vụ có thể nhớ rõ từng vị khách VIP, khi thấy người không phải là VIP sẽ chủ động hỏi xem có phải khách đến lần đầu không, cần xin thẻ mới có thể vào.

Ngay khi Tề Mãn Nguyệt chuẩn bị nói rằng cô không mở thẻ, bạn cùng lớp nhiệt tình của cô đã đến đón cô ở cửa.

“Mãn Nguyệt, ở đây nè.”

Cô bị các bạn cùng lớp bắt đi, nắm tay cô kéo đi.

Tề Mãn Nguyệt hơi chống cự, đẩy tay cô ấy ra nói: "Xin chào."

Lạc Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, phản ứng lãnh đạm không tốt hơn so với trước kia nhiều lắm.

Gia đình cũng phá sản rồi mà vẫn còn trưng cái bộ mặt kênh đó ra.

Thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

Lạc Nhiên từng là hàng xóm của cô, bố mẹ cô ta thường cho cô ta chơi với Tề Mãn Nguyệt.

Bởi vì gia đình cô ta không phải xuất thân từ đại gia, mà là từ vận may bất ngờ, gia đình ăn may, trúng số, hơn nữa còn vì xu hướng đầu tư trong vài năm qua, bắt kịp mọi xu hướng, mở một trung tâm mua sắm và dần dần bước lên nấc thang giàu có.

Nhưng giàu có với tư cách là một nhà giàu mới nổi khác với gia tộc hưng thịnh.

Ba mẹ cô ta muốn hòa nhập vào vòng tròn, thế hệ cũ không thể mang theo khuôn mặt vui vẻ mà làm điều đó được nên chỉ có thể hy vọng vào thế hệ trẻ.