Chương 1.2: Bán nhà đi

Tề Mãn Nguyệt lạnh mặt đẩy tay cô ta: “Ở nhà không có tiền sao?”

Mấy năm trước, Thẩm Y gả cho Tề Đông, cô ta vốn là dì trong gia đình, nhưng sau khi cặp kè với bố cô, cô ta đã trở thành bà chủ.

Cho nên quan hệ giữa cô ta và Tề Mãn Nguyệt vô cùng lạnh nhạt, cô ta đã quen với việc nịnh bợ cô con gái riêng này, cũng quen với thái độ của cô: “Tài sản của gia đình đã bị tòa án phong tỏa vì nợ lương nhân viên mấy tháng nay không trả được. Buộc phải cưỡng chế phong tỏa, gia đình không có tiền, chi phí nằm viện của bố con cũng được dì Bạch Ngọc thanh toán, con có biết dì Bạch Ngọc không, chính là mẹ của Chu Hi, lúc còn nhỏ hai đứa rất thân thiết.”

Chu Hi?

Còn thân thiết từ nhỏ?

Hai người bọn họ từ nhỏ đã thích trầm lặng, không thích ồn ào náo nhiệt.

Những đứa trẻ khác đều khóc lóc kêu gào, bọn họ nhìn thấy sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét, ngồi im lặng và phớt lờ chúng.

Hai gia đình thân thiết với nhau mấy đời, khi mẹ cô còn sống, bà ấy rất hay đi đây đi đó, thường dẫn cô và Chu Hi đi chơi cùng, nhưng cả hai đều là người lạnh lùng.

Không ai nói chuyện với ai.

Khi còn là một đứa trẻ, câu duy nhất Chu Hi nói với cô là: “Nước mũi của cậu chảy ra miệng kìa.”

Đó đâu phải là nước mũi của cô, là thạch, cô ăn xong chưa lau sạch!

Thế là cô ghét anh từ đó.

Đến cấp một, cấp hai hai người đều học cùng trường, nhưng đều như hai cục đá lạnh, không nói chuyện nhiều, cũng hiếm khi gặp mặt.

Khi học cấp hai Chu Hi cũng nói một câu với cô: “Cậu… cậu đến kỳ kinh nguyệt, quần dính máu kìa.”

Thật xấu hổ!

Kể từ đó, mỗi lần Tề Mãn Nguyệt nhìn thấy anh sẽ xấu hổ, cho nên đến khi học cấp ba cô nói ông nội đưa mình ra nước ngoài du học.

Không có cách nào khác đành phải thay đổi một hành tinh khác để sống, một đất nước khác là ok.

Cho đến tận bây giờ cô mới quay trở về, tưởng rằng đã quên hết, nhưng sau khi nghe dì nhắc nhở, cô lại cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, sau khi mẹ cô qua đời, ba cô vẫn duy trì mối quan hệ tốt với nhà họ Chu.

……

Tề Mãn Nguyệt nghe nói mất tháng liền không phát lương, tức giận không nói nên lời, cô nhìn Tề Đông nói: “Tòa án đấu giá thì bán đấu giá đi, đem nhà đi bán đấu giá, trước tiên trả lương cho nhân viên, không được nợ lương.”

Nghe vậy, Tề Đông từ trên giường ngồi bật dậy, sợ hãi nói: “Đừng… Mãn Nguyệt, con cũng biết, ngôi nhà đó… là mẹ con mua, ở đó có kỷ niệm của gia đình chúng ta, làm sao có thể bán được.”