Chương 9: Em để anh ngủ sofa sao?

Chương 9

Chủ đề này xem ra không thể bỏ qua được.

Lục Nghi cố tình lờ đi câu nói trước đó của anh, trả lời câu hỏi khi nào cô chuyển đến. Gần đây cô bận việc, có lẽ phải đến cuối tuần sau mới rảnh.

Lâm Tấn Thận gật đầu, nói: "Anh hai ngày nữa đi công tác, em chuyển vào trước đi, có việc gì cần cứ tìm Giang Huân, cậu ấy là trợ lý của anh."

Anh đẩy danh thϊếp cho Lục Nghi.

"Vâng ạ."

"Đồ đạc trong nhà không nhiều, đồ dùng nội thất, vật dụng hàng ngày em cứ sắm thêm." Lâm Tấn Thận đưa thẻ đen cho cô, "Dì giúp việc đã tìm được rồi, đợi em chuyển đến sẽ gặp mặt. Em cứ dùng tạm thẻ này, không thích thì đổi sau."

"Vâng ạ."

Lục Nghi nhận lấy thẻ, Lâm Tấn Thận đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cô dường như chỉ có thể đáp lại bằng hai chữ "vâng ạ".

Lúc sắp đi, Lâm Tấn Thận gọi cô lại, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp, bên trong là nhẫn đôi, "Bản thiết kế nhẫn cưới vẫn chưa ra, tạm thời dùng cái này thay thế."

"Anh biết size nhẫn của em ạ?" Lục Nghi hỏi.

Tránh trường hợp nhẫn không đeo vừa sẽ rất ngại ngùng.

Lâm Tấn Thận nhìn tay cô, nói: "Anh đã nhìn thấy tay em rồi, ước chừng một chút."

Ngón tay thon dài, trợ lý hỏi anh size nhẫn, anh chọn số 7.

"Rất nhỏ."

Ấn tượng của anh về Lục Nghi chính là như vậy, bởi vì quá gầy, nên làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả mạch máu.

"Để anh đeo cho em nhé?"

"Em tự đeo được ạ."

Xương ngón tay Lâm Tấn Thận rõ ràng, dưới làn da trắng nõn ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ. Lục Nghi đưa tay ra, đầu ngón tay cô chạm vào đầu ngón tay anh.

Như thể bị một dòng điện yếu ớt chạy qua.

Lục Nghi nhận lấy nhẫn rồi đeo vào ngón áp út bàn tay trái.

Vừa vặn, kiểu dáng nhẫn đơn giản, là phong cách đơn giản mà cô thích. Khi cô ngẩng đầu lên thì Lâm Tấn Thận đã đeo xong nhẫn của mình: "Cảm ơn anh, em rất thích."

Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận.

Nhẫn cưới cũng đã đeo.

Nhưng Lục Nghi vẫn không có cảm giác hai người đã kết hôn trở thành vợ chồng, cảm giác không chân thật như đang diễn kịch, chỉ cần có người hô ngừng, bọn họ sẽ nhanh chóng thoát khỏi thân phận, tiếp tục sống với tư cách là Lục Nghi và Lâm Tấn Thận.

"Lâm tổng khi nào đi công tác ạ?" Cô thoát khỏi những suy nghĩ khác.

"Thứ sáu tuần này." Lâm Tấn Thận đáp.

Lục Nghi khẽ cười, lễ phép nói: "Vậy chúc Lâm tổng thượng lộ bình an."

"..."

Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà buổi chiều đi đăng ký kết hôn đã mặc. Khi chụp ảnh, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng trong quần, bây giờ vạt áo được thả ra, hai cúc áo trên cùng không cài, để lộ chiếc cổ thon dài đeo một sợi dây chuyền xương quai xanh bằng bạc.

Đơn giản mà không kém phần quyến rũ.

Sự quan tâm của cô là xuất phát từ phép lịch sự.

Chứ không phải là của một người vợ dành cho chồng mình.

Lâm Tấn Thận hỏi: "Em định gọi anh là Lâm tổng đến bao giờ?"

Lục Nghi cũng không rõ, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt này, cộng thêm khí chất xung quanh anh, cô lại không nhịn được muốn tỏ ra cung kính.

"Gọi tên."

Lâm Tấn Thận không cho cô thời gian suy nghĩ, trực tiếp quyết định thay cô: "Còn nữa, cũng đừng dùng kính ngữ với anh."

Xem ra anh rất để ý đến kính ngữ, chẳng lẽ là cảm thấy bị gọi già sao?

Dù thế nào, Lục Nghi cũng gật đầu.

Lâm Tấn Thận.

Cô thầm luyện tập trong lòng, lần sau, có lẽ sẽ có thể gọi ra được.



Sáng sớm thứ bảy, Lục Nghi còn chưa tỉnh ngủ, Từ phu nhân đã vào phòng, hỏi cô dự định khi nào chuyển đi.

Cô mơ màng mở mắt ra, trở mình, đối diện với ánh mắt của Từ phu nhân: "Mấy giờ rồi ạ?"

"Bảy giờ rồi."

"...Vẫn còn sớm mà." Giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ: "Ngày mai mới chuyển, kịp mà."

Lâm Tấn Thận đi công tác, cuối tuần không về được, cô cũng nhân tiện kéo dài đến ngày cuối cùng mới chuyển.

Mấy ngày nay cô có đến biệt thự ven sông thăm dò tình hình, mua một số thứ mang sang đó. Còn có một lần là do trợ lý Giang Huân của anh đưa đồ của anh ấy sang.

Giang Huân trông còn trẻ, giống như sinh viên mới tốt nghiệp, tính cách cũng không tệ, làm việc rất cẩn thận.

"Lâm tổng có nói khi nào về không ạ?" Lục Nghi hỏi.

"Cuối tuần này chắc là không về được, thời gian cụ thể thì em cũng không rõ, cần em hỏi giúp chị một tiếng không ạ?" Giang Huân nghiêm túc hỏi.

"...Không cần đâu, chị hỏi thăm chút thôi, công việc của anh ấy quan trọng hơn."

Giang Huân: "Để em chuyển lời hỏi thăm của chị đến Lâm tổng."

"..." Cũng không cần thiết phải thế.

Đồ đạc của Lâm Tấn Thận đã được sắp xếp gần xong, lúc sắp xong xuôi, Giang Huân đi tới nói: "Lục tiểu thư, số còn lại có thể làm phiền chị cất giúp được không ạ? Vì là đồ dùng cá nhân của Lâm tổng, em không tiện lắm."

Đồ dùng cá nhân? Lục Nghi nhận ra đó là qυầи ɭóŧ nam, tất cả đều là của thương hiệu Zimmerli của Thụy Sĩ, chất liệu vải cotton hải đảo mềm mại, thoải mái.

Anh ấy thực sự rất thích dùng một thương hiệu từ đầu đến cuối, cà vạt là vậy, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng vậy.

Những người đàn ông có tính cách bảo thủ có phải đều như vậy không?

Lục Nghi nhìn ánh mắt chân thành của Giang Huân, trên mặt mỉm cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ, đưa cho cô thì cô cũng không tiện đâu, nhưng vẫn nhận lấy, nói được.

Cô đành phải cất vài chục chiếc qυầи ɭóŧ nam vào ngăn kéo trong phòng để đồ.

Mặc dù trong lòng không có tạp niệm, nhưng ánh mắt cô vẫn vô tình liếc nhìn vị trí nhô lên ở giữa, vành tai nóng ran, cô liền nhanh chóng cất đồ, sau đó đóng ngăn kéo lại.

Hình như cũng khá to.

Liệu có mặc vừa không?

Lúc này cô lại nhớ tới lúc ở trên giường, cô cuộn người thành một khối, bất giác thở dài một tiếng.

"Chuyển nhà không phải chuyện nhỏ, đồ đạc của con cũng không ít, người khác cũng không biết con cần gì, thu dọn sớm một chút, bảo người ta chở sang." Từ phu nhân đi đến bên giường cô, định ngồi xuống thì nhìn thấy Bánh Su Kem trên giường, bà nhíu mày.

"Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi, mèo không được ngủ trên giường."

Bánh Su Kem nghe thấy tiếng động, biết là đang bị ghét bỏ, liền nhanh nhẹn nhảy khỏi giường, chạy về ổ của mình.

Lục Nghi dụi dụi mắt, cánh tay uể oải đặt trên đỉnh đầu, nói: "Sao lại có người mẹ nào nỡ lòng đuổi con gái ruột của mình đi như vậy chứ, con mà đi, mẹ không đau lòng sao?"

"Đau lòng chứ." Từ phu nhân mỉm cười, nói: "Nhưng con đã kết hôn rồi, nếu còn giữ con ở nhà thì người khác sẽ nói chúng ta không hiểu chuyện."

"Biết vậy con đã không kết hôn cho rồi." Tâm trạng Lục Nghi phức tạp, sự hoang mang về tương lai, nỗi buồn xa nhà, tất cả hòa vào nhau, khiến cô không thể vui nổi.

"Nói linh tinh cái gì đấy."

"..."

Lục Nghi bị gọi dậy, ăn sáng qua loa rồi thu dọn đồ đạc.

Từ phu nhân và dì giúp việc giúp cô, thứ gì cần mang theo, thứ gì không mang theo đều hỏi ý kiến cô trước.

Từ phu nhân nhìn Lục Nghi đang cất thức ăn và đồ chơi cho mèo, liếc nhìn Bánh Su Kem đang cuộn tròn như quả bóng len trên bệ cửa sổ: "Con mèo này con cũng mang theo sao?"

"Vâng ạ."

Từ khi nhặt được Bánh Su Kem, nó đã luôn đi theo cô, cô đi đâu cũng mang theo nó.

Nơi ở mới, không biết nó có thích nghi được không.

Cô đã mang một số đồ chơi của nó sang đó trước, để nó làm quen với mùi của mình, như vậy khi nó đến đó, sẽ không cảm thấy xa lạ.

Từ phu nhân nói: "Hay là con để mèo lại đây, mẹ chăm sóc nó cho."

Bà đã từng chứng kiến Lục Nghi coi trọng Bánh Su Kem như thế nào, nếu mang theo, nhất định cô sẽ dồn hết tâm trí vào con mèo, không có lợi cho việc vun đắp tình cảm vợ chồng.

"Không cần đâu mẹ, mẹ lại không thích mèo, hơn nữa con cũng không nỡ, Bánh Su Kem cũng không nỡ xa mẹ đúng không?" Lục Nghi xoa đầu Bánh Su Kem.

Bánh Su Kem lười biếng cọ cọ vào lòng bàn tay cô, kêu meo meo.

"Ngốc nghếch."

Từ phu nhân là người miền Nam chính gốc, sau khi gả cho Lục Khang Thành thì định cư ở Bắc Kinh, hơn hai mươi năm, giọng nói đã thay đổi ít nhiều, nhưng khi mắng người, bà vẫn nói một vài câu tiếng địa phương.

Bị mắng ngốc nghếch, Lục Nghi bật cười, nhăn mũi, nũng nịu nói: "Con mà đi rồi, sẽ không còn ai mắng con như vậy nữa."

"Con bé ngốc này, có phải là không về nữa đâu."

Từ phu nhân nghiêm túc hỏi: "Tấn Thận có biết con mang Bánh Su Kem theo không?"

Lục Nghi lúc này mới nhớ ra chuyện này, cô quên mất chưa nói với anh.

"Nếu anh ấy không thích thì sao?"

"Meo ~" Bánh Su Kem như cảm nhận được điều gì đó, kêu lên một tiếng mềm mại.

"Anh ấy không thích, con cũng không thể vứt bỏ Bánh Su Kem được." Lục Nghi đứng dậy, cất đồ chơi vào thùng, bình thường không để ý, lúc dọn dẹp mới phát hiện ra mình đã mua bao nhiêu thứ, mấy thùng carton đầy ắp.

Còn một số thứ Bánh Su Kem không chơi nữa, cô liền để lại trong phòng.

Từ phu nhân chỉ nói: "Nếu nó thực sự không chấp nhận được, thì con mang về đây, mẹ tuy không thích, nhưng cũng sẽ không để nó phải chịu đói."

"Để xem sao đã ạ."

Đêm trước khi chuyển nhà.

Đồ đạc cần thu dọn đã gần xong.

Lại một lần nữa nhìn quanh căn phòng đã ở hơn mười năm, lần này là thực sự phải chuyển đi nơi khác, cô cuộn tròn trong chăn, cảm giác như con cua đang trong giai đoạn lột xác.

Dù có lớp vỏ mới, cũng sẽ không còn là lớp vỏ ban đầu nữa.

Điều đang chờ đợi cô, là một giai đoạn mới của cuộc đời.

"Bánh Su Kem."

Lục Nghi ôm Bánh Su Kem đang cuộn tròn ngủ bên cạnh, nói: "Sau này bảo bối sẽ phải sống nương tựa vào mẹ rồi!"

Lục Nghi tham quan căn nhà một vòng, đầu tiên là sắp xếp chỗ ở cho Bánh Su Kem.

Ổ mèo được đặt trong phòng ngủ, không có cửa sổ lồi, chỉ có thể để tạm ở góc gần giường, sau đó là cây cào móng cho mèo, cô tự tay lắp ráp thành một thiên đường cho mèo, bên cạnh là khay vệ sinh, máy cho ăn tự động và hộp đựng thức ăn vặt.

Lúc đầu Bánh Su Kem chưa quen với địa điểm mới, đi loanh quanh trong phòng một vòng.

Lục Nghi treo quần áo của mình lên, cất vào tủ quần áo.

So sánh một chút, đồ đạc của anh thực sự không nhiều, đã được trợ lý của anh phân loại và cất vào vị trí thích hợp. Quần áo chủ yếu là vest tối màu, ngay cả đồ ngủ cũng cùng một màu.

Quần áo của cô tuy không sặc sỡ, nhưng so với anh thì cũng coi như là muôn hình muôn vẻ.

Buổi tối.

Chuông cửa vang lên, là dì giúp việc mà Lâm Tấn Thận đã mời, chưa đến năm mươi tuổi, gương mặt tròn trịa phúc hậu.

"Tôi họ Phương, Lục tiểu thư cứ gọi tôi là dì Phương. Lâm tổng đã nói sơ qua với tôi về thời gian làm việc, còn lại để tôi trao đổi cụ thể với cô."

Lục Nghi mời dì Phương vào nhà, nhìn quanh không gian căn nhà, nói: "Dì Phương cứ gọi con là Lục Nghi là được rồi ạ. Con không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là con có nuôi một con mèo, phiền dì ban ngày giúp con trông nó một chút."

"Lâm tổng không nói là có nuôi mèo, là giống gì vậy? Tôi sợ nó đắt tiền quá, tôi không có kinh nghiệm, nuôi không tốt." Người giàu nuôi mèo, con nào con nấy đều đắt đỏ, lỡ như xảy ra chút sơ suất gì, bà sao mà đền nổi.

"Không phải giống gì đặc biệt đâu ạ, mèo tam thể thôi, cũng không kén ăn, chỉ là hơi béo nên đang trong quá trình giảm cân, bình thường ngoài ba bữa chính thì không cho nó ăn vặt là được ạ."

Dì Phương gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi."

Không còn việc gì nữa, Lục Nghi liền dẫn dì Phương đi làm quen với căn nhà.

Bình thường chắc bọn họ cũng không ăn cơm ở nhà, nấu nướng là phụ, chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh.

Tiễn dì Phương xong, Lục Nghi ngồi trên ghế sô pha, gối đầu lên tay, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cảnh đêm, giữa rừng bê tông cốt thép, những ánh đèn neon rực rỡ như những vì sao lấp lánh, thắp sáng thành phố không ngủ này.

Đêm đầu tiên ngủ ở nhà mới, Lục Nghi bị mất ngủ, cô đành phải ôm Bánh Su Kem vào lòng để ngủ cùng.

Bánh Su Kem lười biếng ngáp một cái.

Lục Nghi búng vào chiếc mũi ướŧ áŧ của nó: "Nhóc con, con có thích ngôi nhà mới này không?"

"Meo meo?"

"Mẹ thì cũng tạm." Cô ôm nó vào lòng, Bánh Su Kem ngoan ngoãn không chạy, mặc cho cô xoa nắn, "Con đáng yêu như vậy, anh ấy sẽ không nỡ lòng nào đuổi con đi đâu."

Lời này nói ra thật sự không tự tin chút nào.

Lục Nghi chưa nói với Lâm Tấn Thận, một mặt là vì mở khung chat của bọn họ ra thì chỉ có đoạn tin nhắn ngày đăng ký kết hôn, sau đó, hai người chưa từng nhắn tin cho nhau, cô không muốn chủ động tìm anh, mặt khác cô cũng có chút tâm tư riêng, biết đâu Lâm Tấn Thận nhìn thấy Bánh Su Kem, sẽ thích nó, sau đó đồng ý cho nó ở lại.

Sẽ sao?

Lục Nghi nghĩ đến gương mặt của Lâm Tấn Thận, ấn tượng quá mức cứng nhắc, không giống kiểu người thích động vật nhỏ.

Thời gian Lâm Tấn Thận trở về không cố định.

Cô không hỏi, anh cũng không thông báo.

Lục Nghi ở nhà mới một mình mấy ngày, ưu điểm của việc ở gần công ty là buổi sáng có thể ngủ nướng thêm nửa tiếng, tan sở cũng về sớm hơn, cô về đến nhà sẽ để dì Phương ra về trước.

Tin tức cô kết hôn đã lan truyền khắp công ty.

Vu Thiến còn tưởng cô đang nói đùa, cho đến khi cô đeo nhẫn cưới đến công ty, mọi người liền ồn ào đòi ăn kẹo mừng.

Lục Nghi bèn mời đồng nghiệp đi ăn, ăn xong lại chuyển sang quán bar trò chuyện.

"Cậu thật sự kết hôn rồi sao?" Vu Thiến cầm tay cô lên xem xét kỹ lưỡng, xác định là nhẫn cưới, hơn nữa trông cũng không rẻ, cô ấy cũng không biết phải nói gì: "Cậu cứ như vậy mà gả mình đi sao."

Mới quen người đàn ông kia có mấy ngày chứ.

Lục Nghi không để tâm, mỉm cười, đầu ngón tay vuốt ve chiếc ly thủy tinh lạnh lẽo, nói: "Kết hôn thật mà, không phải tùy tiện đâu."

"Vậy còn hôn lễ?"

"Sau này tổ chức."

Vu Thiến nghe xong câu này cứ như vẽ bánh trên trời, không biết phải trợn mắt thế nào: "Cậu nói xem điều kiện của cậu tốt như vậy, còn trẻ như vậy, lựa chọn nhiều như vậy, tại sao lại gả cho một người đàn ông...như vậy chứ."

Dù sao cũng đã kết hôn rồi, hai chữ keo kiệt không thích hợp để nói ra nữa.

"...Anh ấy không tệ đến thế đâu."

"Bây giờ cậu đang bị tình yêu làm cho mờ mắt đấy!"

"..."

Những đồng nghiệp khác không muốn phá hỏng tâm trạng của Lục Nghi, bèn cụng ly với cô, nói: "Hôm nay là ngày vui của Lục Nghi, đừng nói những lời khó nghe nữa, nào nào nào, nâng ly, chúc mừng Lục Nghi tân hôn vui vẻ."

"Tân hôn vui vẻ!"

Chơi đến khi thỏa thích rồi mới ra về, lúc này đã là mười giờ tối.

Bánh Su Kem nghe thấy tiếng động, liền chạy xuống lầu nũng nịu chờ được vuốt ve, cô cúi người bế nó lên lầu, vào phòng rồi tắm rửa cho nó.

Tối nay cô có uống chút rượu, hai má ửng hồng tự nhiên.

Lục Nghi thả lỏng tâm trạng, sấy tóc xong, lau khô người, mặc đồ ngủ rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra, nụ cười vui vẻ trên gương mặt cô chợt cứng đờ.

Trong phòng ngủ, Lâm Tấn Thận không biết đã trở về từ lúc nào.

Anh vừa xuống máy bay, chiếc áo vest khoác trên tay, chiếc áo sơ mi không còn phẳng phiu như lần gặp trước, ngược lại, trên eo áo có vài nếp nhăn rõ ràng, làm lộ ra cơ bắp săn chắc.

Bốn mắt nhìn nhau trong tình huống bất ngờ này.

Lâm Tấn Thận trước khi kịp suy nghĩ, đã nhìn Lục Nghi từ đầu đến chân.

Ánh mắt lướt qua trong tích tắc, không thể nào tính toán chính xác thời gian.

Nhưng bộ não luôn là một bộ xử lý cao cấp, có thể xử lý khoảnh khắc thoáng qua đó thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Bờ vai nhỏ nhắn, đôi chân dài, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, hai dây áo mỏng manh vắt qua xương quai xanh, đôi môi đỏ răng trắng, và đôi mắt ngấn nước đang nhìn anh bối rối.

Mùi hương trong phòng là hương thơm thoang thoảng của sữa tắm, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào trên người cô.

"..."

Lâm Tấn Thận dời mắt, nhìn sang bức tường bên cạnh, hoa văn trên tường rất phức tạp, chỉ là màu trắng gạo, phải nhìn kỹ mới nhận ra.

Lục Nghi hoàn toàn không ngờ Lâm Tấn Thận lại trở về vào hôm nay.

Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó buông tay nắm cửa phòng tắm ra, nói: "Anh... Anh về rồi ạ."

"Ừm, em tắm xong rồi sao?" Giọng nói trầm thấp, khi nói chuyện, xương hàm siết chặt, yết hầu chuyển động rõ rệt.

Lục Nghi ngại ngùng đến mức không biết phải đặt tay chân ở đâu, hai người thực sự không quen thuộc, vậy mà lại phải ở chung một phòng, cô lùi lại vài bước, cố gắng tỏ ra tự nhiên nói: "Vậy anh tắm đi, muộn rồi, tắm xong còn ngủ sớm."

"Ừm."

Lâm Tấn Thận định cởϊ áσ khoác ra, nhưng ánh mắt anh lại bị thu hút bởi một mảng màu vàng trắng trên ga giường màu xanh đậm, anh ngẩng đầu lên nhìn, thoạt nhìn như một chiếc đệm tròn trịa, có tai, hình như là mèo?

Anh cứ tưởng Lục Nghi tuy trông trưởng thành độc lập, nhưng vẫn giữ thói quen từ thời con gái, thích để thú bông trên giường.

Cũng không sao, để bên phía cô ấy là được.

Lục Nghi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy Bánh Su Kem đang nằm trên giường, sắc mặt cô hơi thay đổi, quá đột ngột, nhất thời không biết phải giải thích với anh như thế nào, cô bước về phía giường hai bước, nói: "Là thế này, nó tên là Bánh..."

Bánh Su Kem ngẩng cái đầu tròn trịa lên, quan sát người đàn ông xa lạ trước mặt.

"Sống à?"

"..." Lục Nghi nói: "Nó đang cử động kìa, chắc là còn sống."

Lâm Tấn Thận nhíu mày, nhìn Lục Nghi: "Mèo của em?"

"Vâng ạ, nó tên là Bánh Su Kem, rất ngoan, cũng không hay kêu, xin lỗi anh, em không ngờ hôm nay anh lại về."

Tình huống quá đột ngột, Lục Nghi ấp úng nói.

Một người một mèo nhìn chằm chằm vào nhau.

Lâm Tấn Thận không có hứng thú với những sinh vật đầu tròn mắt to, cả người đầy lông như vậy trong mắt anh càng phiền phức hơn.

Cảm nhận được địch ý, Bánh Su Kem kêu meo meo một tiếng, chạy đến bên chân Lục Nghi tìm kiếm sự che chở, cảm thấy an toàn, nó nhìn anh với vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

"Anh không thể ở chung phòng với nó." Lâm Tấn Thận ngẩng đầu nhìn Lục Nghi, giọng điệu chắc nịch, không cho phép cô thương lượng.

Lục Nghi không ngờ anh lại bài xích như vậy: "Nhưng mà trong nhà chỉ có một phòng ngủ, hay là tối nay anh chịu khó một chút?"

Lâm Tấn Thận nhíu mày càng sâu: "Ý em là muốn anh đi ngủ sofa?"

"Lục Nghi?"

Anh gọi tên cô với vẻ không thể tin nổi.

Có thể nói đây là lần anh có cảm xúc dao động lớn nhất kể từ khi quen biết cô.

Lục Nghi lắc đầu, nói không phải: "Em ngủ sofa, em ngủ với Bánh Su Kem."

"?"

"Sao không phải nó đi?"

"Bánh Su Kem từ nhỏ đã ngủ chung phòng với em, em không ở bên, nó sẽ không quen."

"..."

Lâm Tấn Thận nheo mắt lại, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Ngày đầu tiên về nhà đã để anh ngủ sofa, anh là cái gì của em?"

"Không sao đâu mà."

"Có sao."

Lục Nghi chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: "Vậy anh muốn ngủ sofa sao?"