…
“Phu nhân, mời vào”. Quản gia đưa Nguyễn Đường tới phòng cậu, cung kính nói: “Sau này đây chính là phòng của ngài. Ngài xem thấy có chỗ nào còn chưa hợp ý thì cứ nói thẳng với tôi”.
Bọn họ vừa bước vào cửa liền có người máy tàn tật xách theo hành lý của Nguyễn Đường đi vào.
Nguyễn Đường nhẹ nhàng thở ra, lập tức đánh giá căn phòng mà không biết sau này mình sẽ sống ở đây được bao lâu.
Căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, cũng không có một chút mùi lạ nào, tuy nhiên cách trang trí của toà dinh thự này khiến người ta cảm thấy vô cùng âm trầm, u ám, ánh đèn trong phòng cũng vô cùng tối tăm, khiến Nguyễn Đường cảm thấy không quá thoải mái.
Nhưng đương nhiên là cậu cũng không có chỗ nào không thích, sau khi chỉ huy người máy dọn dẹp lại một lần nữa.
“Không có, khá tốt. Cứ như thế đi”. Nguyễn Đường lại nhìn phòng lần nữa, tuy rằng vẫn không cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn nói như vậy.
Cậu đã quá mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc, hoàn toàn không nghĩ đến bất cứ một chuyện gì khác.
“Nếu đã như thế, vậy tôi đi xuống trước, phu nhân, Ngài nghỉ ngơi thật tốt đi”. Quản gia thấy thế liền nói ngay.
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Đường và Alston, ông ta biết cũng không thể trông cậy đôi phu phu mới cưới này sẽ làm mấy chuyện như viên phòng trong đêm tân hôn.
Nguyễn Đường cũng không có ý kiến gì, gật đầu: “Được”.
Quản gia lập tức mang người máy nam cùng đi xuống, trong căn phòng to như vậy chỉ còn một mình Nguyễn Đường.Trên thực tế, Nguyễn Đường là một người khá vô tư, ví dụ như hôm nay là đêm tân hôn của cậu, người cậu gả cho là một tên công tước bạo lực đáng sợ như vậy, nơi vào ở còn là một phủ đệ âm u đáng sợ như này.
Nếu đổi thành Omega khác, cho dù là mặt ngoài nhìn có bao nhiêu bình tĩnh chỉ sợ khi có một mình cũng sẽ trằn trọc trăn trở, lo lắng bất an.
Nhưng sự bình tĩnh của Nguyễn Đường lại có từ trong ra ngoài.
Sau khi thu dọn dẹp giường chiếu đơn giản, cậu liền đi tắm rửa, vén chăn lên nằm trên giường, không qua bao lâu đã ngủ thϊếp đi.
Hơn nữa còn ngủ vô cùng thoải mái, vô cùng ngon.
Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, thậm chí cậu còn cho rằng đây là một đêm tâm hôn rất tốt, làm cậu vô cùng hài lòng.
Nhưng cậu không biết là sau khi cậu ngủ, cửa phòng của cậu đã tự động bị đẩy ra, người chồng mới cưới của cậu, công tước Alston từ từ đẩy xe lăn của mình đi tới bên giường cậu, trong bóng đêm đen như mực, y nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đường đang ngủ ngon rất lâu, hơi nhíu mày lại.
Giống như hoàn toàn không nghĩ tới Nguyễn Đường lại ngủ ngon lành như vậy, thoải mái như vậy.
Vốn Alston tưởng rằng, sự bình tĩnh và to gan của Nguyễn Đường đều là giả vờ, đợi đến khi ở một mình thì cậu sẽ để lộ ra sự sợ hãi của mình, không nghĩ tới thông qua camera, y lại nhìn thấy Nguyễn Đường chỉ tắm một cái rồi đi ngủ luôn như vậy, còn ngủ thoải mái thế này, ngon thế này.
Chuyện này làm công tước Alston người gặp người sợ có hơi không thể chấp nhận.
Thế là sau khi tới đêm khuya trằn trọc trăn trở không ngủ được, y đã lựa chọn đẩy cánh cửa phòng của người bạn đời mới cưới này ra.
Nguyễn Đường có một gương mặt hoàn mỹ không tì vết, làm y vừa nhìn đã cảm thấy ngỡ ngàng, cũng có một làn da làm y muốn lột xuống cất giữ cẩn thận, và đặc biết là mùi hương của tuyến thể làm y vừa ngửi đã cảm thấy phấn khích.
Alston vừa nhìn thấy người này đã cảm thấy cậu vô cùng đặc biệt, đặc biệt tới mức làm y muốn sưu tầm.
Y ngắm kỹ gương mặt của Nguyễn Đường, nhìn cái cổ xinh đẹp phập phồng lên xuống theo hô hấp của Nguyễn Đường trong bóng đêm, Alston hơi nhíu mày, gần như là không kìm lòng nổi mà đưa tay bao trùm lên cái cổ mảnh khảnh của Nguyễn Đường.
Da thịt dưới tay ấm áp mà lại mềm mại, ẩn chứa sức sống vô cùng vô tận... là thứ mà làn da của máy móc và động vật khác còn lâu mới có thể thay thế được.
Omega... sinh vật yếu đuối và nhỏ bé biết bao nhiêu.
Alston biết chỉ cần tay mình hơi dùng thêm chút lực, bóp mạnh một cái là Nguyễn Đường sẽ chết, như vậy y liền có thể lột da của cậu, móc tuyến thể của cậu xuống chiếm cho riêng mình.
Chỉ cần y muốn thì mạng sống của Omega này sẽ có thể bị kết thúc bất cứ lúc nào.
Mà Nguyễn Đường lại không biết chút nào về chuyện này, vẫn ngủ rất ngon, đường hô hấp dưới cổ của cậu phập phồng nhịp nhàng, mạnh mẽ dưới lòng bàn tay của Alston, không hề phát hiện ra nguy hiểm đã cận kề...
Cảm nhận mạch đập chứa sức sống dồi dào thình thịch dưới tay mình, Alston ngắm kỹ nét mặt của Nguyễn Đường, đột nhiên không còn hứng thú nữa, thu tay lại.
Hay là thôi đi, trước khi còn chưa nghĩ xong nên lột da như thế nào mới có thể lột tấm da này của Nguyễn Đường xuống một cách hoàn chỉnh, lại có thể giữ gìn được giống y hệt như trên người cậu bây giờ, lấy tuyến thể của cậu, mà không để mùi hương bị biến chất... trước tiên y sẽ không lấy xuống.
Dẫu sao đây chính là vật phẩm quý báu khó gặp...