Chương 28: Cả người tôi đều là của ngài

Mùi hương đặc biệt như thế, quả thực là khiến người ta mơ ước…

“… Tôi lại hỏi ngài một vấn đề nhé, không biết tại sao ngài lại muốn lột da tôi, cắt bỏ tuyến thể của tôi?”. Sau khi Nguyễn Đường nghe y nói về cách y sẽ chăm sóc làn da và tuyến thể của cậu như thế nào, giọng nói giống như là đã lột da, cắt tuyến thể của cậu rồi vậy, nhưng giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh, trước sau như một.

Alston không nghĩ ngợi một chút nào đã nói: “Đương nhiên là để sưu tầm”. Làn da xinh đẹp như thế, mùi hương đặc biệt như thế.

Y muốn có được nó.

“Bây giờ tôi đã kết hôn cùng với ngài, cũng là bạn đời trên pháp luật của ngài, là người của ngài”. Nguyễn Đường vẫn luôn bình tĩnh nói: “Cho dù ngài muốn lột da tôi, cắt tuyến thể của tôi thì cũng phải dùng một biện pháp để bảo quản chúng thật tốt, đặt xa chi bằng đặt ở trên người của tôi sẽ có hiệu quả tốt nhất…”.

Nguyễn Đường cảm thấy bản thân mình giống như biến thành con gái của tể tướng trong truyện ngàn lẻ một đêm, hàng đêm đều kể một câu chuyện xưa để dỗ dành bạo quân: “Cả người tôi đều đã là của ngài, khi nào ngài muốn xem làn da tôi hay ngửi mùi tin tức tố của tôi thì lúc nào cũng có thể tới xem, tới ngửi, thật sự không cần mất công tách nó ra khỏi người tôi”.

“Cả người của cậu đều là của tôi ư?”. Alston lẩm bẩm lặp lại, giống như y đang tiến vào một vòng lặp.

Nguyễn Đường cũng không chút do dự nói: “Đúng vậy, cả người tôi đều thuộc về ngài. Vì thế, tôi nhất định sẽ thay ngài chăm sóc, bảo dưỡng làn da cùng với tuyến thể thật tốt, tôi nghĩ toàn bộ đế quốc này cũng sẽ không tìm thấy người nào chăm sóc chúng tốt hơn tôi… Mong ngài cứ yên tâm”.

Cậu vẫn luôn biết rằng người bình thường không thể coi thường logic của một kẻ điên, hơn nữa cậu cũng biết hoàng thất và những người trong dinh thự của công tước Alston sẽ không để kẻ điên này làm tổn thương cậu.

Nhưng ngày ngày đêm đêm sống cùng một mái nhà với một người lúc nào cũng muốn lột da, cắt tuyến thể của mình, rốt cuộc cũng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Vì vậy, Nguyễn Đường lựa chọn nói dốt Alston.

Mấy chuyện đối phó với bệnh nhân tâm thần, Nguyễn Đường tự nhận là bản thân mình cũng có một ít kinh nghiệm.

Alston uể oải ngồi trên xe lăn, một lúc lâu cũng không nói gì, giống như đã bị Nguyễn Đường thuyết phục.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi”. Nguyễn Đường thấy y như vậy liền lập tức tự chủ trương nhìn về phía quản gia, nói: “Quản gia tiên sinh, có thể làm phiền ông đưa tôi đến chỗ ở của tôi không?”.

Cậu đã trở thành bạn đời hợp pháp của công tước Alston, nên cũng là một chủ nhân của toà dinh thự của công tước.

Bây giờ, với tiền đề là chủ nhân của toà dinh thự này là một người điên, Nguyễn Đường cảm thấy cậu hoàn toàn có thể cố gắng thử trở thành chủ nhân của nơi này.

Quản gia cẩn thận liếc mắt nhìn Alston một cái, thấy y cũng không có ý định phản đối, lập tức tiến lên hành lễ, dẫn đường cho Nguyễn Đường: “Dạ được, phu nhân, xin mời đi theo tôi”.

Phòng của Nguyễn Đường đã được quản gia sắp xếp theo lời dặn của Alston trước khi Nguyễn Đường đến đây.

Là một phòng dành cho khách trong toà dinh thự này, cách xa phòng ngủ chính của Alston nhất.

“Ngủ ngon, tiên sinh”. Nguyễn Đường thấy quản gia đồng ý, lập tức theo lễ nghi mà hành lễ với người chồng trên danh nghĩa này của mình, rồi chầm chậm xoay người đi theo quản gia từ từ đi lên lầu, đi đến phòng của mình.

Bận rộn cả một ngày, cũng không có một chút hứng thú nào đối với người chồng trên danh nghĩa của mình, Nguyễn Đường chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Đến lúc này, Alston vừa nói những lời sởn tóc gáy như thế, cho dù Anna là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu, trong thời điểm này cũng không tiện thúc giục bọn họ viên phòng.

Với sự điên cuồng giống như chó điên của vị công tước này, Anna sợ là nếu như buổi tối bọn họ thực sự nằm chung một chiếc giường, y thật sự sẽ lột da bạn đời của chính mình mất…

Nếu như thật sự xảy ra chuyện này thì chính là một vết nhơ cực lớn của Hoàng thất cùng với gia tộc của Hoàng Hậu.

“Cậu ta không sợ hãi, không lẽ cậu ta chưa từng nghe đến thanh danh của ta ở Đế Tinh sao? Sao cậu ta lại không sợ hãi một chút nào thế?”. Qua một lúc lâu, Alston nhìn bóng dáng rời đi của Nguyễn Đường, mới có thể hồi thần, lẩm bẩm tự hỏi: “Không phải Omega là sinh vật nhát gan nhất trên đời này sao?”.

Nghe được y nói chuyện, không biết là y đang tự lầm bầm hỏi mình, hay là đang muốn hỏi ý kiến của người khác.

Anna vẫn căng da đầu, trả lời nói: “Điện hạ, phu nhân là bạn đời của ngài, ngài là Alpha của cậu ấy, cậu ấy là Omega của ngài, cậu ấy yêu ngài còn không hết ấy chứ? Sao lại có thể sợ hãi ngài được?”.

“Cậu ấy thuộc về ta sao?” Alston hỏi.Anna không chút do dự mà trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy thuộc về ngài”.