Chương 27: Muốn lột da, cắt tuyến thể của cậu

Quả nhiên, vẻ đẹp của Nguyễn Đường và sự phù hợp về tin tức tố đến 95% của bọn họ cũng không phải là giả… Cho dù công tước Alston có là người điên thì cũng vẫn là một Alpha.

Quản gia đang muốn mở miệng nói gì đó, đang định nói gì đó về Nguyễn Đường cho Alston: “Đại nhân…”

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, câu tiếp theo của Alston đã khiến bọn họ đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

“Làn da của cậu tinh tế như vậy, giống như là tơ lụa, nếu như lột xuống làm thành một chiếc đèn thì nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng giá để sưu tầm…”. Giọng nói của y nhẹ nhàng, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Nguyễn Đường, giống như đang tưởng tượng bản thân nên làm thế nào để lột da của cậu xuống.

Alston giống như là ngửi được mùi gì đó, vô cùng say mê mà nhắm mắt lại, ngửi mùi hương giống như mùi hoa lan, hoa mận lạnh lẽo trong không khí, say mê nói: “Trên người của cậu có một mùi hương rất dễ ngửi, có phải là mùi tin tức tố của cậu không? Tôi nghĩ nếu như cắt bỏ tuyến thể của cậu chế thành hương liệu thì nhất định sẽ là một mùi hương vô cùng trân quý…”.

Y tự cảm thấy bản thân mình cũng không nói điều gì khiến người khác cảm thấy sợ hãi, mà những lời y nói ra đều là chuyện vô cùng bình thường.

Cả ba người quản gia, Anna, và Aaron đứng đây đều cảm thấy sởn tóc gáy, hít một ngụm khí lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh: “Đại nhân…”.

Quả nhiên, người điên thì chính là người điên, không thể dùng logic của người thường để suy nghĩ.

Hoàng Hậu đúng là quá…

Sao lại có thể đưa một Omega như thế này tới đây để cho y huỷ hoại chứ?

Mà đương sự đang được tưởng tượng là sẽ bị lột da, cắt tuyến thể, người khác nghe được lời này của Alston thì cảm thấy vô cùng âm trầm, khủng bố, lạnh toát cả sống lưng, còn bản thân Nguyễn Đường lại có vẻ bình tĩnh đến lạ thường…

“Cảm ơn ngài đã khen”. Sắc mặt của Nguyễn Đường không thay đổi một chút nào, vẫn bình tĩnh nói: “Nhưng chỉ sợ rằng, ngài sẽ không thể làm như vậy…”.

Cậu đã sớm biết rằng người mà bản thân kết hôn không phải là người bình thường, cho nên trong lòng cũng không có một chút mong chờ nào với đối tượng kết hôn của chính mình.

Ở chung với mẹ và chị đã lâu, Nguyễn Đường cũng hiểu được rằng lời nói của người điên không thể coi là thật được, dù sao hoàng thất và những người trong dinh thự này của công tước cũng đều sẽ không thể thật sự gϊếŧ chết cậu, lột da cắt tuyến thể của cậu.

Bởi vậy cho dù Alston có nói ra bao nhiêu lời khủng bố, đáng sợ như thế nào thì Nguyễn Đường đều tự giác coi nó thành những lời khích lệ, khen ngợi của một kẻ điên.

“Tại sao?”. Alston thông qua mặt nạ, dùng đôi mắt xanh thẳm tò mò mà nhìn vào cậu.

Từ nhỏ đến lớn tất cả những người đi theo y đều cảm thấy sợ hãi y, Nguyễn Đường là người đầu tiên không sợ hãi y một chút nào mà còn trực tiếp mở miệng từ chối y.

Điều này khiến cho y lại càng thêm hứng thú.

“Ngài cảm thấy làn da của tôi đẹp là bởi vì nó đang ở trên người của tôi, bao trùm lên máu thịt của tôi, nếu như ngài lột nó xuống thì sẽ không phải là dáng vẻ hiện giờ mà ngài nhìn thấy, tuyến thể của tôi cũng như thế, nó toả ra mùi hương là bởi vì sự tồn tại của tôi, nó đang ở trên người của tôi…”. Nguyễn Đường kiên định nhìn vào đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ kia, dùng lời nói để trần thuật sự thật: “Nếu như ngài cắt bỏ nó thì có lẽ nó sẽ không còn là mùi hương mà bây giờ ngài đang ngửi được”.

Đối mặt với một kẻ điên như Alston, cậu có vẻ bình tĩnh đến mức đáng sợ, cứ như không phải đang nói chuyện cùng với y về làn da và tuyến thể ở trên người mình.

Ngược lại giống như một người lớn đang nói cho một đứa nhỏ rằng món đồ chơi này không thể tháo rời được.

Quản gia và mấy người khác nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, lại càng thấy sởn tóc gáy.

Nhìn vị công tước phu nhân cực kỳ xinh đẹp này, không biết là tại sao mà bọn họ bỗng nhiên lại cảm thấy vị công tước phu nhân này cũng không quá bình thường…

Người bình thường sao có thể như vậy?

Alston bỗng nhiên bị câu nói của Nguyễn Đường chặn lại, sau đó liền rơi vào mê hoặc.

Qua một lúc lâu sau, y mớ lầm bầm nói: “Sao có thể như thế được? Ta sẽ cẩn thận chăm sóc cho nó thật tốt, sẽ dùng kỹ thuật tiên tiến nhất, tuyệt đối sẽ không làm làn da của cậu bị biến dạng, cũng sẽ không để tuyến thể của cậu biến vị…”

Những thứ tốt đẹp như thế, y luôn muốn có được.

Sau khi có được thì y nhất định sẽ cẩn thận cất giữ, trân trọng, tuyệt đối sẽ không khiến chúng nó bị tổn hại dù chỉ là một chút.

Rốt cuộc thì y cũng chưa từng nhìn thấy làn da nào đẹp đến như thế, mùi hương trên người Nguyễn Đường cũng là mùi mà y chưa từng ngửi thấy, bỗng nhiên mùi hương này lại vô cùng hấp dẫn y…