Nguyễn Đường vô cùng ngoan ngoãn đáp lại: “Được, được”.
Nhưng trên thực tế, đối vớ những lời mà cô vừa mới nói, lại từ tai phải chạy qua tai trái, không vào đầu một chữ nào.
Cậu có ít tham vọng hơn nhiều so với những gì mà mọi người tưởng tượng về cậu, trong tình huống sẽ không gây nguy hiểm gì tới bản thân cậu, chỉ cần có thể đảm bảo cho mẹ và anh chị đều được bình an, người khác không tới trêu chọc cậu, thì cậu căn bản cũng không nghĩ tới chuyện chủ động công kích người khác.
Hoàng Hậu và cả người cha tốt kia khi biết nhất định sẽ vô cùng thất vọng về cậu, trên thực tế vào lúc được tiến vào dinh thự của công tước Alston, Nguyễn Đường đã quyết định rằng chỉ cần công tước Alston không chủ động đến tìm cậu, hoặc là thuốc ức chế kỳ động dục của cậu bỗng mất hiệu lực…
Nếu không, cậu cũng không muốn chủ động đến gần vị công tước kia, thậm chí còn muốn cách y xa một chút.
Vào lúc quản gia và Anna đang đốc lòng dặn dò, truyền đạt cho Nguyễn Đường các cách để hấp dẫn Alston.
“Phu nhân, quản gia đại nhân, Anna đại nhân…”. Aaron lại xấu hổ đi xuống lầu, nhíu mày cúi chào với ba người.
Quản gia kỳ lạ nhìn vào anh ta: “Aaron, không phải cậu đang hầu hạ công tước sao? Sao cậu lại xuống dưới này?”.
“Công tước đại nhân bảo tôi xuống đây thông báo với ngài thời gian đã không còn sớm nữa, nên ngài nhanh chóng sắp xếp một chỗ ở cho phu nhân”. Aaron liếc nhìn Nguyễn Đường một cái với ánh mắt đồng tình, khó xử nhưng không biết làm thế nào để truyền đạt ý của Alston một cách uyển chuyển nhất để không khiến Nguyễn Đường cảm thấy đau lòng.
Đúng là quá đáng thương.
Một Omega xinh đẹp như thế mà công tước nhà bọn họ lại không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào, muốn để người ta phòng đơn gối chiếc.
“Vậy công tước đang ở đâu?”. Anna lập tức nhăn mày, chất vấn Aaron.
Aaron than ngắn thở dài trong lòng, không biết phải nói như thế nào để truyền đạt ý của công tước, nói phu nhân tự mình đi ngủ mà không để Nguyễn Đường cảm thấy đau lòng: “Công tước ngài ấy…”.
Đúng lúc này, cửa thang máy chuyên dụng ở tầng này để thuận tiện cho Alston lên xuống đột nhiên được mở ra.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo đen đeo một chiếc mặt nạ, ngồi trên xe lăn đang được người máy phía sau đẩy ra từ trong thang máy, giọng nói của y trầm thấp, lại hơi có một chút khàn khàn, mở miệng nói: “Đã lâu không gặp, Anna nữ quan”.
“Điện hạ…”
“Đại nhân…”. Quản gia cùng với Anna, Aaron đồng thời cùng hành lễ với y.
Alston là con cả của đế hậu, cho dù bị mất ngôi bị thái tử thì y cũng là đại hoàng tử của đế quốc, nhưng sau khi y trở thành công tước, y đã không cho phép người khác gọi y là đại hoàng tử, mà chỉ cho những người khác gọi tước vị của y.
Chỉ có những người bên cạnh đế hậu vẫn sẽ gọi y là điện hạ.
Cách lớp mặt nạ, y nhàn nhàn nhìn qua mấy người Anna một cái, liền đem tầm mắt cao ngạo, lạnh lùng, không một chút e dè mà nhìn chằm chằm vào trên người Nguyễn Đường.
Tuy rằng đeo mặt nạ, không nhìn thấy mắt, nhưng cả người y đều khiến người ta cảm thấy một cảm giác âm u, sa đoạ.
Bị ánh mắt y không thèm che giấu mà nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Đường cảm thấy dường như bản thân mình đang bị một con rắn độc nhìn.
“Điện hạ, để tôi giới thiệu cho ngài, vị này chính là…”. Anna nhìn bầu không khí kỳ lạ này, đang định giới thiệu thân phận của Nguyễn Đường cho Alston.
Nhưng Alston căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở miệng cắt ngang lời cô ta, tiếp tục thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đường: “Cậu chính là Nguyễn Đường à?”.
Trước khi xuống đây, y đã xem lại tên người bạn đời của mình.
“Đúng vậy, đại nhân”. Nguyễn Đường lập tức đoán được người đàn ông đang ngồi trên xe lăn này chính là người chồng trên danh nghĩa mà cậu chưa bao giờ gặp mặt, công tước Alston.
Đối mặt với ánh mắt thẳng thừng của Alston, Nguyễn Đường vẫn vô cùng bình tĩnh, tự nhiên.
Cậu biết ánh mắt nhìn người của người bị bệnh tâm thần khác với ánh mắt của người bình thường, cũng đã nhìn thấy ánh mắt của mẹ và chị gái…
Nguyễn Đường cảm thấy ánh mắt này cũng không hề u ám đáng sợ đến mức mà người bình thường đều sẽ phải cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt của Alston cũng không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường cũng không né, không tránh để mặc cho y đánh giá, từ nhỏ cậu đã biết rằng mình xinh đẹp, cho nên dù ánh mắt của kẻ điên, hay là ánh mắt sửng sốt bởi sự kinh diễm đều dừng lại ở trên người cậu.
Cậu đã sớm quen với những ánh mắt đó rồi.
“… Cậu rất xinh đẹp đấy”. Alston giống như là đang lẩm bẩm, nhìn thẳng vào cậu rồi tự nói.
Nguyễn Đường vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Quản gia cùng với Anna lại lập tức thấy vô cùng vui vẻ.
Vì bọn họ còn chưa làm cái gì mà Nguyễn Đường đã gợi lên sự hứng thú với cậu của Alston, điều này khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ vui mừng.