Ý tứ trong lời ngoài lời của y hình như đã coi người bạn đời tương lai của mình thành món đồ chơi mới lạ gì đó.
Quản gia nghe thấy ý trong lời nói của y thì suýt chút nữa đã ngất xỉu ngã ra đất.
Ông ấy đã biết mạch não của kẻ điên này không giống với người bình thường, nếu đổi lại là một Alpha bình thường, mình bị hủy dung, hai chân tàn tật, nếu có một Omega bằng lòng gả qua, còn là người đẹp nổi tiếng gần xa của Đế Tinh, cho dù tại sao người ta lại gả qua, chỉ sợ đều sẽ cảm động rơi nước mắt, cẩn thận quý trọng...
Nhưng hết lần này tới lần khác, vị này lại...
Trên trán quản gia toát ra mồ hôi lạnh: “Đại nhân, phu nhân tương lai không giống với các tù nhân Omega trong ngục trước đây, ngài không thể…"
“Ông nói, Omega này không giống những Omega khác, có phải là chơi cậu ấy rất vui, rất không dễ chết không?” Alston lập tức phấn khích, càng biểu lộ hứng thú với Nguyễn Đường hơn: “Ông nói xem cậu ấy có thể sống được mấy ngày trong tay tôi?”
Bình thường y ghét nhất chính là loại sinh vật Omega này.
Không phải y không biết mình là thứ gì, ở bên ngoài lại có danh tiếng như thế nào, Omega do người mẹ tôn quý của y lựa chọn, lại còn chủ động lựa chọn kết hôn với y... Chỉ sợ cũng là một Omega có dã tâm bừng bừng giống như mẹ y, cảm thấy mình có thể chơi đùa Alpha và quyền thế trong lòng bàn tay nhỉ?
Hành hạ Omega như vậy nhất định là rất thú vị.
“Đại nhân, phu nhân tương lai này là bạn đời của ngài, là người cùng ngài sống hết một đời, ngài không thể đối xử với cậu ấy như vậy, không thể gϊếŧ cậu ấy". Quản gia hoàn toàn không biết nên xử lý tình huống lệch khỏi quỹ đạo này như thế nào.
Mạch não của kẻ điên, là một người bình thường, ông ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Bạn đời? Môt đời?” Alston nghe vậy lại cười cực kỳ giễu cợt.
Y đâu còn có một đời gì đáng nói?
Sống thật sự là chuyện vô vị nhất trên đời này. Vì vậy, y vô cùng thích nhìn thấy cái chết.Lời nói mà công tước Alston vừa mới nói ra, còn chưa truyền đến tai của những người khác đã khiến Hoàng Hậu thấy vô cùng sợ hãi.
Thái Tử mà bà ta dốc lòng bồi dưỡng đã không còn, bản thân lại không còn khả năng sinh sản, bây giờ người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có Alston – người có thể sinh con nối dõi.
Bây giờ thanh danh của Alston đã cực kỳ kém rồi, Hoàng Hậu nhất định sẽ không thể ngồi yên nhìn y thật sự gϊếŧ chết bạn đời của mình, tạo thêm tai tiếng, những lời gièm pha, sỉ nhục cho thế lực của mình và cháu trai tương lai.
Vì vậy, vào trước đêm tân hôn của Nguyễn Đường và Alston, Hoàng Hậu đã cố ý triệu Nguyễn Đường vào hoàng cung để nói chuyện.
Cũng tặng cho Nguyễn Đường một chiếc đồng hồ quý, để cậu luôn mang theo bên người, sau khi kết hôn cho dù là ngày hay đêm thì cũng không được để nó rời khỏi người.
Vật này nói là đồng hồ, nhưng trên thực tế nó chính là một vật phòng thân được nghiên cứu phát minh ra từ những kỹ thuật hiện đại, tân tiến nhất, bên trong có trang bị một dòng điện lưu đặc biệt, có thể phát hiện ra được khi tính mạng của chủ nhân đang gặp nguy hiểm, đừng nói là một Alpha, ngay cả chín con trâu cũng cũng bị choáng váng bởi dòng điện.
Nguyễn Đường nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ mà Hoàng Hậu tặng, lập tức hiểu được ý của Hoàng Hậu, trong lòng hiểu rõ nhưng không hề nói ra, chỉ mỉm cười nhìn về phía Hoàng Hậu, cũng rất vui lòng nhận lấy phần quà này: “Cảm ơn hoàng hậu nương nương, thần vô cùng thích món quà này, sau này nhất định sẽ không bao giờ rời xa, luôn mang theo bên người…”
Tuy rằng cậu sắp kết hôn cùng với công tước Alston có hung danh lan khắp đế quốc, nhưng trên thực tế, bản thân Nguyễn Đường lại không hề cảm thấy lo lắng một chút nào…
Bởi vì cậu biết rõ cuộc liên hôn này của cậu đại diện cho sự liên minh gia tộc giữa Nguyễn gia và thế lực của Hoàng Hậu, cậu sắp trở thành bạn đời hợp pháp, danh chính ngôn thuận của Alston… Trừ khi cậu tự tìm đường chết, nếu không cho dù tính cách của Alston hung tàn cáu kỉnh thế nào thì thế lực sau lưng của Hoàng Hậu và Alston sẽ không để cho cậu phải chết.
Cho nên, cậu có thể yên tâm làm một con cá mặn.
Hoàng Hậu không ngờ rằng Nguyễn Đường vậy mà lại có thể bình tĩnh như thế, lập tức thân thiết kéo tay Nguyễn Đường qua đó, rồi mỉm cười: “Đứa bé ngoan, gọi nương nương cái gì chứ? Sau này con kết hôn cùng với Alston, chúng ta chính là người một nhà, con cũng không khác gì với con ruột của ta, con nên gọi ta một tiếng mẫu hậu mới đúng…”
Omega mỹ mạo ung dung, nhìn qua lại ôn nhu, hiền lành, không hề có dáng vẻ của một người bị cuốn vào trong vòng xoáy quyền lực chính trị.
“Dạ được, mẫu hậu”. Nguyễn Đường nghe được lời này thì lập tức nghe theo sắp xếp của Hoàng Hậu, cung kính sửa lại lời nói.