Chương 10: Không biết cậu Chu có gì dạy bảo?

Không nghĩ tới mới đi được mấy bước, lại nghe thấy một tiếng tranh chấp ồn ào.

Bởi vì Nguyễn Minh công khai đón tình nhân và con riêng khắp nơi về phủ đệ, chung sống cùng một mái nhà với vợ lớn và con dòng chính.

Những tiếng tranh chấp na ná với trạch đấu này từ nhỏ đến lớn Nguyễn Đường đã nhìn mãi thành quen, từ lâu đã không thấy kỳ lạ nữa.

Nghe thấy động tĩnh, cậu đang định đi đường vòng để tránh vụ tranh chấp này.

Không nghĩ tới, tiếng bước chân hấp tấp lại trực tiếp chạy về phía Nguyễn Đường đang đứng…

“Chu Nghiêu, anh đừng như thế! Em nghĩ nhất định anh năm cũng không muốn nhìn thấy cục diện như bây giờ đâu…” Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Nguyễn Đường.

Trong lòng Nguyễn Đường lập tức sáng tỏ.

Ồ, thì ra trận sóng gió này là hướng về phía sậu.

Cậu lập tức ngước mắt lên nhìn về phía đầu nguồn của âm thanh.

Chỉ thấy một Alpha trẻ tuổi mặt mày tuấn tú mặc quân trang đang lửa giận ngợp trời đi về phía cậu, phía sau anh ta là một Omega mềm yếu và một Beta đang chuẩn bị kéo lấy anh ta.

Nhưng không địch lại sức lực của anh ta nên không kéo được anh ta mà chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Đường chung với anh ta.

Nguyễn Đường nhìn Alpha trẻ tuổi dẫn đầu đó, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng.

Là vị hôn phu trước đây của cậu, người bởi vì cậu quá độc ác, nhiều lần “hãm hại” Nguyễn Tích mà không nhịn được đã hủy hôn với cậu – Chu Nghiêu.

Cùng với em trai khác mẹ Nguyễn Tích dịu dàng tốt bụng của cậu, còn có người đã từng là bạn thân nhất của cậu – Ôn Nhuận.

Nhìn thấy ba người làm người ta cảm thấy ghét bỏ này, Nguyễn Đường lập tức không kiềm chế được mà sinh ra một loại xúc động muốn quay đầu rời đi.

“Nguyễn Đường! Cậu đứng lại cho tôi!” Nhưng còn chưa đợi cậu rời đi thì Chu Nghiêu đã hung tợn gọi cậu lại, ánh mắt anh ta nhìn Nguyễn Đường lúc nào cũng rắc rối phức tạp, rồi lại xen lẫn chút tình cảm không sao nói rõ được.

Rất lâu trước đây, Nguyễn Đường từng tưởng rằng Alpha này đã thật sự rất thích mình…

Không nghĩ tới đến cuối cùng lại là một trò cười.

Nguyễn Đường dừng bước chân lại, không có sóng lớn cuộn trào trong mắt như Chu Nghiêu, cậu bình tĩnh tới khó mà tin được: “Không biết cậu Chu có gì dạy bảo?”

Giống như là cậu và Chu Nghiêu là những người xa lạ chưa từng quen biết.

“Cậu thật sự muốn kết hôn với tên chó điên Alston sao?” Nhìn thái độ lạnh lùng của Nguyễn Đường, không biết tại sao lửa giận trong lòng Chu Nghiêu lập tức bị đốt cho càng cháy lớn hơn, anh ta nhìn Nguyễn Đường một cách hung dữ, ngọn lửa hừng hực trong mắt gần như muốn đốt Nguyễn Đường thành tro bụi.

Nguyễn Đường vẫn bình tĩnh thừa nhận sự thật: “Đúng vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy mà cậu Chu đã nghe được tin rồi".

Chu Nghiêu như là chưa từng nghĩ tới sẽ lấy được đáp án khẳng định từ trong miệng Nguyễn Đường, sau khi nghe được Nguyễn Đường chính miệng nói với mình tin tức cậu sẽ kết hôn với Alston, đầu óc anh ta bỗng chốc trắng xóa.

Sau một khoảng ngây người ngắn ngủi, sắc mặt của anh ta lại càng xấu hơn, anh ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn Đường, gần như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu, tức giận chế nhạo nói: “Là tên chó điên Alston gϊếŧ người không chớp mắt, không biết đã dọa chết bao nhiêu Omega… vì quyền thế địa vị mà cậu cũng dám gả à!”

“Vì bò lên trên, cậu thật đúng là không từ thủ đoạn, giở mọi mánh khóe!” Anh ta cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ từng câu, đều là sự khinh thường đối với Nguyễn Đường: “Là tôi nghĩ sai rồi, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cậu như vậy là do bị ép".