Chương 1: Rủ bỏ trốn

“Nguyễn Đường, anh đi theo tôi đi, tuy rằng tôi biết hiện tại tôi vẫn chưa cho anh được cái gì…… Nhưng tôi thề, sau này chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với anh……”

Alpha trẻ tuổi nhìn omega ở trước mắt, cực kỳ khẩn trương, phải dùng dũng khí rất lớn mới nói ra được mấy lời này.

Thậm chí cậu ta còn không dám liếc nhìn omega ở trước mặt một cái nào.

Mà omega ngồi ở đối diện cậu ta lại chính là một người đẹp mà tất cả mọi người đều phải công nhận……

Làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan mềm mại nhu hòa, khí chất cực kỳ xuất chúng lại có chút lạnh lùng, làm cho mọi người từ ánh nhìn đầu tiên đã không thể quên được, cam nguyện bị cậu câu hồn đoạt phách.

Mà giờ phút này, omega Nguyễn Đường nghe xong lời nói của alpha trẻ tuổi thì lông mày hơi nhíu lại, cực kỳ kinh ngạc nói: “Đi theo cậu sao? Lục Dương, cậu đang nói đùa à?”

Nguyễn Đường chưa bao giờ nghĩ tới cốt truyện omega có xuất thân danh môn bị thanh niên nghèo hẹn bỏ trốn lại xảy ra ở trên người mình, mà người đưa ra lời mời này lại là Lục Dương.

Một người hậu bối có quan hệ tạm được với cậu trong viện nghiên cứu.

“Nguyễn Đường…… tôi đã nghe nói về chuyện hôn sự của anh với vị kia rồi. Chỉ cần anh gật đầu thì mặc kệ phải trả cái giá như thế nào, cho dù là sinh mệnh của tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ dẫn anh chạy khỏi đây, chạy trốn tới chân trời góc biển, chạy trốn tới nơi mà hoàng thất và chính phủ không bắt được chúng ta……” Nghe được giọng nói của Nguyễn Đường làm giọng điệu của Lục Dương càng dồn dập hơn.

Dường như đã coi mình trở thành người cứu dỗi cuộc đời của Nguyễn Đường, người duy nhất có thể giải cứu Nguyễn Đường trên đời này.

Nguyễn Đường nhìn thiếu niên alpha đang hoàn toàn đắm chìm ở trong cốt truyện của bản thân trước mắt. Rốt cuộc không nhịn được thở dài, dùng giọng nói cực kỳ lạnh nhạt cắt ngang lời cậu ta: “Lục Dương, tôi không biết cậu có hiểu lầm gì về tôi, lại nghe nói chuyện gì đó từ chỗ nào……”

“Nhưng tôi cần phải nói với cậu rằng mặc dù tôi rất cảm ơn tấm lòng của cậu đối với tôi, nhưng tôi lại không có tình cảm tương tự đối với cậu. Bởi vậy, tôi sẽ không rời đi cùng cậu đâu”

“Cậu từ bỏ ý định này đi, coi như hôm nay cậu chưa từng nói ra những lời này và tôi cũng chưa từng nghe thấy, về sau chúng ta sẽ không liên hệ với nhau nữa”. Vừa nói hết lời, bàn tay trắng nõn như ngọc của Nguyễn Đường lập tức thả cái ly trong tay xuống, không chút do dự mà đứng dậy, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Đường, cảm xúc trong mắt Lục Dương thay đổi liên tục, cuối cùng cậu ta nắm chặt tay lại, không cam lòng mà nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Đường, không thể áp lực được sự bất bình trong lòng mà đưa ra lời chất vấn: “Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh thật sự là một omega tham luyến hư vinh, chê nghèo yêu giàu giống như những lời bọn họ nói à?”