Trong lúc hôn mê, Lộ Kiều có một giấc mộng thật dài.
Trong mộng cậu ở trường học của Khương Dịch Duy.
Bốn phía cậu là sân khấu, đây là ngày trường học của Khương Dịch Duy tổ chức hoạt động "Kim sắc chi thu".
Cậu quay về ngày đầu tiên gặp Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều nghĩ, có phải ông trời cho cậu cơ hội làm quay ngược thời gian.
Cậu có thể đền bù cho sự tiếc nuối của mình, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Dịch Duy liền nói cho hắn, ta thích ngươi.
Trình tự một lần nữa lặp lại, cậu cũng như vậy vào nhà vệ sinh thay trang phục, đυ.ng phải Khương Dịch Duy ở nhà vệ sinh.
Hoảng loạn mà té ngã, cậu lại lần nữa được Khương Dịch Duy cõng lên.
Khi đi đến phòng y tế, Lộ Kiều nhớ tới mình từng viết thư tình cho Khương Dịch Duy. Cậu nhớ rõ ràng mình từng viết, hy vọng thời gian quay trở lại, bởi vì vào lần đầu tiên nhìn thấy Khương Dịch Duy cậu có thể thổ lộ lòng mình.
Trái tim Lộ Kiều điên cuồng mà nhảy lên, một tiếng lại một tiếng, từng chút từng chút mà gõ lên lưng Khương Dịch Duy. Cậu rốt cuộc khóc không thành tiếng, ở bên tai Khương Dịch Duy nói: "Ta thích ngươi."
Khương Dịch Duy lộ vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Lộ Kiều, hỏi: "Ngươi sao lại khóc?"
Lộ Kiều gối lên bả vai Khương Dịch Duy, đem nước mắt lau lên bả vai Khương Dịch Duy, thanh âm nghẹn ngào: "Quá khó khăn."
"Khương Dịch Duy... Một đường này thật sự quá khó đi."
Khương Dịch Duy cười cười, đem Lộ Kiều nhẹ nhàng đặt xuống ghế dài.
Hắn hơi khom người, dùng tay thay Lộ Kiều lau nước mắt, nói: "Đừng khóc."
Thanh tuyến ôn nhu sủng nịnh, làm Lộ Kiều khóc càng hăng.
"Tiểu Lộ..." tay Khương Dịch Duy xoa xoa sau cổ Lộ Kiều, đó là động tác Khương Dịch Duy thích làm trên người Lộ Kiều nhất.
"Ta cũng thích ngươi." Hắn nhìn thẳng vào mắt Lộ Kiều, trong mắt một mảnh nhu hòa. Đem người ấn vào lòng ngực, hắn lặp lại, "Không cần lại khóc. Ngoan, nghe lời được không?"
Lộ Kiều hai tay ôm lấy eo Khương Dịch Duy, mặt chôn ở bụng Khương Dịch Duy ngăn không được gật đầu.
-
Khương Dịch Duy không biết Lộ Kiều nằm mơ, chỉ là nhìn thấy nước mắt xuôi theo khuôn mặt Lộ Kiều rơi xuống.
Hắn biết, nguyên nhân Lộ Kiều khóc thút thít nhất định là có liên quan tới mình.
Duỗi tay lau nước mắt Lộ Kiều, tay hắn vuốt ve gương mặt của Lộ Kiều.
Cúi thấp người, Khương Dịch Duy đem thanh âm ép tới thật nhẹ, dường như sợ làm đau Lộ Kiều mà nói: "Ngoan, không khóc. Chờ em tỉnh lại, điều dưỡng thân thể cho thật tốt. Sau đó chúng ta đi du lịch, đi ngắm cực quang."
Khương Dịch Duy nói rất chậm, từng chữ rõ ràng, nhẹ nhàng run rẩy: "Đến lúc đó chúng ta hảo hảo sinh hoạt, cùng nhau đến già. Em muốn cái gì, anh đều cho em."
"Tiểu Lộ ngoan... Chờ tỉnh lại, em muốn đi chỗ nào anh đều sẽ bồi em đi."
Thời điểm buổi chiều Đoạn Diễn Lâm tới, nhìn thấy cháo và bánh bao để một bên, hắn vỗ vỗ bả vai Khương Dịch Duy: "Ăn chút gì đi! Lộ Kiều không sao, chờ tỉnh lại hai tuần sau có thể ra viện, về nhà dưỡng bệnh là được."
"Tuy rằng là tim nhân tạo, nhưng không có khác gì so với tim bình thường. Tiểu Lộ của ngươi, về sau vẫn tung tăng nhảy nhót."
Khương Dịch Duy gật gật đầu, vẫn không chạm vào thức ăn. Mắt hắn gắn chặt lên Lộ Kiều, không dời đi nửa giây.
Đoạn Diễn Lâm biết hắn nói cái gì Khương Dịch Duy cũng đều nghe không lọt, đơn giản không khuyên nữa. Ánh mắt nhìn đến thư trên giường, hắn cầm lấy một phong thư lên nhìn.
"Lộ Kiều viết cho ngươi?" Đoạn Diễn Lâm mở miệng dò hỏi.
Hắn kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh Khương Dịch Duy, không đợi Khương Dịch Duy trả lời, khóe môi cười cười: "Có đôi khi ta rất hâm mộ ngươi."
"Ta biết Lộ Kiều nhiều năm như vậy, trong mắt hắn luôn đều chỉ có mình ngươi. Thời điểm hắn nói hắn thích ngươi ta không thèm để trong lòng, cảm thấy hắn là thích sự mới mẻ."
"Một năm đi qua, tâm ý hắn không thay đổi. Ba năm đi qua, tâm ý hắn vẫn không thay đổi."
"Thời điểm hắn gặp lại ngươi ở bệnh viện, ta liền cảm thấy xong rồi. Có một giọng nói trong lòng nói cho ta biết, ta thật sự chưa bao giờ có một chút cơ hội. Ánh mắt hắn nhìn ngươi, là cái loại gắt gao đi theo, giống như đúc thời đại học."
Cúi đầu nhìn Lộ Kiều chăm chú, Đoạn Diễn Lâm nói với Khương Dịch Duy: "Ta thường xuyên nghĩ, ngươi vì cái gì may mắn như vậy, dễ như trở bàn tay là có thể cướp đi toàn bộ tình yêu của Lộ Kiều."
"Ta cảm thấy ông trời không công bằng. Nhưng sau lại nghĩ, chuyện tình cảm, căn bản không có hai chữ này."
Đứng dậy một lần nữa vỗ vai Khương Dịch Duy, Đoạn Diễn Lâm một bên đi ra ngoài một bên nói: "Ta cái gì có thể làm đều làm rồi, con đường sau này, hai ngươi phải sống tốt, cũng chỉ có thể hai người các ngươi cùng nhau đi."
Từ khi quyết định buông tay Lộ Kiều, Đoạn Diễn Lâm đã sửa miệng, không kêu Lộ Kiều là Tiểu Lộ nữa.
Lần này hắn thật sự không nhịn được gọi Tiểu Lộ, nói một câu cuối cùng: "Khương Dịch Duy, đừng lại làm Tiểu Lộ khóc."
Đáy lòng Khương Dịch Duy tất cả đều là tự trách và đau đớn, vuốt đầu ngón tay Lộ Kiều, hắn thề đời này sẽ không làm Lộ Kiều khóc một lần nào nữa.
Lúc trước Đoạn Diễn Lâm nói khoảng mười tiếng Lộ Kiều sẽ tỉnh, Khương Dịch Duy một tấc cũng không rời, đợi đủ mười giờ.
Tính thời gian, Lộ phụ cùng Lộ Vũ Kỳ đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh không mở đèn, nhìn qua bóng tối bọn họ phát hiện Lộ Kiều không có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng đi tìm Đoạn Diễn Lâm.
Đoạn Diễn Lâm nói bọn họ yên tâm, kiên nhẫn thêm một chút Lộ Kiều sẽ tỉnh.
Khi Lộ phụ cùng Lộ Vũ Kỳ rời đi không đến không năm phút, đầu ngón tay Lộ Kiều giật giật.
Tay cậu vẫn luôn bị Khương Dịch Duy nắm lấy.
Nhận thấy Lộ Kiều động đậy, trái tim Khương Dịch Duy run rẩy, gấp giọng nói: "Tiểu Lộ..."
Lộ Kiều mở nửa con mắt.
Trong phòng quá tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng Khương Dịch Duy. Cậu ngủ mười tiếng này, thật giống như trong phim ảnh trong đầu đang bắt đầu truyền phát tin tức.
Lời thuyết minh trong mộng còn vang, cậu nghe thấy Khương Dịch Duy ở bên tai mình nói thật nhiều thật nhiều lời. Nói hắn cho bao nhiêu yêu cậu, nói sau khi tỉnh lại sẽ cùng cậu đi du lịch.
Khương Dịch Duy vẫn không bật đèn, hắn gắt gao nắm lấy cái tay không truyền dịch của Lộ Kiều đặt lên môi hôn, một lần lại một lần mà vuốt ve mặt cậu, một tiếng lại một tiếng mà kêu cậu: "Tiểu Lộ..."
Lộ Kiều nâng nâng tay, muốn sờ sờ mặt Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy hiểu ý, chủ động đem tay Lộ Kiều đặt lên mặt mình.
Lộ Kiều theo gương mặt Khương Dịch Duy vuốt ve.
Đầu ngón tay cậu sờ đến một mảng ướt, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân Khương Dịch Duy không chịu mở đèn.
"Đừng khóc..." Lộ Kiều xoa mặt Khương Dịch Duy, suy yếu nói, "Em tỉnh lại bồi anh... Em có thể... cùng anh bạch đầu giai lão... Em về sau sẽ không lại làm anh lo lắng... sẽ không lại sinh bệnh..."
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, vùi đầu vào hõm vai Lộ Kiều.
Áo trên vai Lộ Kiều ướt một mảnh, cậu nhịn xuống xúc động muốn khóc vuốt vuốt đầu Khương Dịch Duy: "Chúng ta về sau... đều không cần lại khóc..."
Khương Dịch Duy gật đầu, thật dùng sức mà gật đầu.
Đứng dậy mở đèn, hắn cúi người hôn lên trán Lộ Kiều.
Khi Lộ phụ và Lộ Vũ Kỳ trở lại phòng bệnh phát hiện Lộ Kiều tỉnh, kích động mà nói không nên lời. Âm thanh kẹt trong cuống hóng, hốc mắt bọn họ đỏ dần, không kém so với Khương Dịch Duy.
Đoạn Diễn Lâm tiền vào phòng bệnh, liền là cảnh tượng ba người mắt đỏ hoe. Hắn thở dài giúp Lộ Kiều kiểm tra, không quên phun tào: "Ngươi nói ba vị nhà ngươi, có phải hay không muốn làm ngập bệnh viện chúng ta."
Đoạn Diễn Lâm không nói lời này còn đỡ, vừa nói xong, Lộ Kiều trên giường cũng khóc theo.
Cậu chính làm cảm thấy thực có lỗi với bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng lâu như vậy, sợ hãi lâu như vậy.
Đoạn Diễn Lâm đầu đều nhức, vội vàng mở miệng: "Chờ ngươi xuất viện, muốn khóc như thế nào liền khóc như thế đó. Hiện tại đem cảm xúc ổn định, đừng để xúc động lớn như vậy."
Nói với Khương Dịch Duy những việc cần chú ý, Đoạn Diễn Lâm mới yên tâm rời đi.
Lộ phụ và Lộ Vũ Kỳ ngốc đến nửa đêm mới rời đi, đem Lộ Kiều giao cho Khương Dịch Duy.
Lúc này Lộ Kiều tinh thân cũng thanh tỉnh không ít.
Bảo Khương Dịch Duy đem giường bệnh chỉnh cao lên một chút, cậu bật cười. Dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay Khương Dịch Duy, cậu nhẹ nhàng nhéo một chút: "Không thể tưởng tượng được, anh cũng có lúc khóc ở trước mặt em."
Khương Dịch Duy không cảm thấy mất mặt, ngồi ở bên cạnh Lộ Kiều đáp: "Cũng chỉ có em có thể làm cho anh như vậy."
Duỗi tay chỉ chỉ thư trên giường, Lộ Kiều lại hỏi: "Đống thư tình này, anh đều đọc hết rồi?"
Khương Dịch Duy đem từng bức cầm lên, động tác thực nhẹ, giống như cầm bảo bổi: "Tất cả đều đọc xong, một chữ cũng không thiếu."
"Tiểu Lộ." Lời nói của hắn chứa đầy hối lỗi, trán dựa vào trán Lộ Kiều, nói: "Thực xin lỗi, anh làm em đợi lâu như vậy."
Lộ Kiều ngơ ngẩn mà nhìn Khương Dịch Duy.
Nếu phải xin lỗi, cậu cũng có sai.
Sai vì yếu đuối, sai vì cậu không làm rõ quan hệ của Khương Dịch Duy và Đồng Thân liền suy đoán lung tung.
Sai vì tự ti, sai vì không dám nói một câu thích với Khương Dịch Duy.
Bọn họ dùng dằng lâu như vậy, kéo dài lâu như vậy, cũng may hiện tại còn không tính là quá muộn để thẳng thắn với nhau.
Cho nên cậu lắc đầu, cùng Khương Dịch Duy bốn mắt nhìn nhau: "Anh không cần nói xin lỗi, em muốn anh về sau đối với em thật tốt."
Cằm hướng về tủ đầu giường, Lộ Kiều hỏi Khương Dịch Duy: "Bánh bao và cháo anh cũng không ăn, để bụng đói cả ngày?"
Khương Dịch Duy không có cảm giác đói, ăn ngay nói thật: "Ăn không vào."
"Ăn không được cũng phải ăn, em phải nằm viện hai tuần, nếu anh mệt đến đổ bệnh thì làm sao bây giờ?" Nói rồi Lộ Kiều liền kiếm di động, bắt Khương Dịch Duy đặt đồ ăn, "Nhìn xem muốn ăn gì, bánh bao với cháo đều lạnh cả rồi, đừng ăn."
Hiện tại đã nửa đêm, đồ ăn chỉ có que nướng.
Bộ dáng Khương Dịch Duy mặc tây trang đi giày da ăn que nướng thật sự khôi hài, nhưng Lộ Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm thấy có pháo hoa nở rộ.
Chờ Khương Dịch Duy ăn xong, Lộ Kiều đã buồn ngủ đến không được.
Nhưng vết mổ quá đau, nằm thẳng không thể xoay người cảm giác cũng rất khó chịu. Cậu thật sự buồn ngủ, nhưng mà ngủ không được.
Phòng bệnh cao cấp có sofa không lớn không nhỏ, Khương Dịch Duy sống chết phải ngồi bên cạnh Lộ Kiều.
Nhìn Lộ Kiều nhăn mày nửa ngày cũng không có cách đi vào giấc ngủ, hắn thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
"Vết mổ đau quá, không ngủ được." Tay Lộ Kiều vỗ vỗ giường, ý ta Khương Dịch Duy ngồi lên. Để Khương Dịch Duy gần mình một chút, cậu nói, "Anh ở sát bên em, như vậy là em có thể ngủ rồi."
Khương Dịch Duy cười cười, xoa xoa gương mặt Lộ Kiều.
Lại bồi Lộ Kiều một câu lại một câu mà trò chuyện, Lộ Kiều mới mơ hồ có dấu hiệu đi vào giấc ngủ
Trước khi ngủ, cậu nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ cọ tay Khương Dịch Duy, thanh âm rất nhỏ mà nói: "Lời nói anh nói ở bên tai em, kỳ thật em đều nghe được."
"Anh biết không, em nằm mơ thấy thời gian quay ngược trở lại. Trong mộng, lần đầu tiên em thấy anh liền thổ lộ với anh."
"Nhưng hiện tại, em một chút đều không hy vọng thời gian quay lại."
Khương Dịch Duy không hiểu Lộ Kiều vì cái gì nói như vậy, nhìn về phía Lộ Kiều ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Lộ Kiều dùng môi dán lên mu bàn tay Khương Dịch Duy, lưu lại một nụ hôn, bên môi nổi lên ý cười: "Bởi vì nếu thời gian quay trở lại, em nhất định sẽ không quý trọng anh như bây giờ. Sẽ không giống như bây giờ, quý trọng quá khứ của chúng ta."
31-Oct-21
Editor: Sắp hoàn rùi mọi người ưi. yeah yeah yeah