Lộ Kiều tỉnh dậy liền thấy Wechat Khương Dịch Duy, cậu cầm di động cười như điên. Đem tin này đưa Phương Húc Tiềm xem, lời nói tràn đầy khoe khoang: "Nhìn xem Khương tổng ngươi tối qua gửi Wechat cho ta cái gì."
Phương Húc Tiềm rất may mắn mình chưa ăn sáng, nhìn nội dung Wechat, nói: "Ngươi đưa Khương tổng xem cái gì? Mà quá mức gợi cảm, làm ngườii mơ màng?"
"Quảng cáo của ta a!" Lộ Kiều thu điện thoại, cùng Phương Húc Tiềm đi về phía nhà hàng trong khách sạn.
Phương Húc Tiềm gật gật đầu, không nói tiếp.
Lý trí hắn nói, nếu không muốn bị thồn cẩu lương, tốt nhất mắt nhắm miệng ngậm.
Thấy người bên cạnh trầm mặc không nói, Lộ Kiều cũng không quá để ý.
Thấy Ôn Du và Lương Hoàn đi từ nhà hàng đi ra, Lộ Kiều theo bản năng mà trốn.
Nhưng chân Ôn Du nhanh nhẹn đi đến chào hỏi Lộ Kiều, nói: "Ngươi và Khương Dịch Duy cũng thật ân ái."
"??"Lộ Kiều không hiểu Ôn Du nói lời này là có ý gì.
Ôn Du cho Lộ Kiều xem Weibo hot search. #Khương Dịch Duy trắng đêm trả lời bình luận# treo ở vị trí đầu bảng.
Lộ Kiều nhìn vào mới biết đã xảy ra cái gì, cậu nhanh chóng xem qua một lần, gật đầu nói với Ôn Du: "Ta cùng Khương Dịch Duy xác thật rất ân ái."
Không phải cố tình nói cho Ôn Du nghe, chính là do trong lòng cao hứng mà nói.
Khương Dịch Duy nhất nhất trả lời bình luận trên mạng, lời trong lời ngoài đều đem bản thân cậu chiếm riêng cho mình làm trong lòng người phát ấm.
Ôn Du cười như cũ, chỉ mong mình chưa nói gì.
Sắc mặt Lương Hoàn âm trầm, kéo Ôn Du một chút. Đem người kéo đi, hắn không vui hỏi: "Ngươi lôi kéo làm quen Lộ Kiều là có ý gì? Trước còn đến phòng tìm hắn, ngươi muốn trở về Vương Bài giải trí như vậy?"
"Đúng vậy, ta chính là đặc biệt muốn về Vương Bài giải trí." Ôn Du rút cánh tay ra, đầu ngón tay chỉ vào đầu mình, "Ta lúc trước nhất định là do não úng nước mới có thể lựa chọn đi theo ngươi."
Âm thanh đối thoại của bọn họ có chút lớn, một chữ cũng không thoát khỏi tai Lộ Kiều và Phương Húc Tiềm.
Phương Húc Tiềm còn muốn tiếp tục hóng dưa, bị Lộ Kiều trực tiếp lôi đi.
Phương Húc Tiềm: "Ta còn chưa có nghe đủ đâu......"
"Chuyện tình yêu của ta và Khương tổng, không dễ nghe hơn chuyện bát quái?" Lộ Kiều cảm thấy không có gì dễ nghe, hiện tại cậu đã đói đến độ không chịu được. Hơn nữa thời gian chặt chẽ, nếu không ăn sáng, liền đến muộn buổi huấn luyện.
Phương Húc Tiềm không cần để ý thời gian, chậm rì rì mà ăn, thuận tiện mở miệng: "Ôn Du kia, ngươi tính làm sao? Giúp hay không?"
Lực chú ý của Lộ Kiều đều đang đặt trên di động.
Cậu một bên nhìn bình luận trả lời của Khương Dịch Duy, một bên nói: "Ta vì cái gì muốn giúp a? Lúc trước cũng không phải ta bắt hắn đi. Chuyện của hắn không có chút nào liên quan nào đến ta."
Nghe Lộ Kiều nói như vậy Phương Húc Tiềm liền an tâm, hắn sợ Lộ Kiều học theo thánh mẫu Mary Sue trên phim truyền hình, đã bị người ta hại mà trái lại còn muốn bố thí thiện ý.
Biết Phương Húc Tiềm đang lo lắng cái gì, Lộ Kiều đưa Phương Húc Tiềm một ánh mắt "Yên tâm đi": "Nhưng ta mang thù, không mắng hắn cũng không được."
Hai người ngươi một lời ta một ngữ mà nói chuyện, Phương Húc Tiềm đột nhiên hướng Lộ Kiều nháy mắt, bảo hắn quay đầu lại.
Lộ Kiều khó hiểu, quay đầu nhìn, liền thấy người mẫu Italy để ý mình đang ở phía sau. Trên mặt hắn mang nụ cười như treo trong gió xuân không nói, trong tay còn cầm một bó hoa hồng.
Lần này nói cái gì Lộ Kiều cũng không dám nhận hoa hồng, huống hồ Phương Húc Tiềm còn đang ở bên cạch. Nếu chuyện nhận hoa hồng bị Phương Húc Tiềm nói cho Khương Dịch Duy biết, bình dấm chua này nhất định sẽ lật nghiêng.
Lộ Kiều không hiểu tiếng Ý, xua xua tay nói: "No, no, no, no."
Người mẫu Italy kiên trì nhét hoa hồng vào tay Lộ Kiều, một bộ dáng ngươi không nhận ta liền không cho ngươi đi.
Phương Húc Tiềm quan sát phản ứng Lộ Kiều, một khi Lộ Kiều nhận lấy hoa, thì liền chuẩn bị báo cáo cho Khương Dịch Duy.
Thật không dám giấu, hắn cũng nhận được Wechat của Khương Dịch Duy, trên đó viết: "Giám sát cái tên người mẫu Italy kia, tình huống như thế nào cũng phải báo cáo cho ta, thêm tiền lương."
Cho nên ở giữa Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, Phương Húc Tiềm không chút do dự lựa chọn Khương Dịch Duy. Lão bản vẫn là lớn nhất, tiền lương quan trọng.
Lộ Kiều không biết Phương Húc Tiềm cùng Khương Dịch Duy âm thầm bắt tay, nhưng đối với loại hành vi lì lợm la liếʍ này cậu thật sự cảm thấy phiền.
Click mở album trên điện thoại, chọn tấm hình cưới của mình cùng Khương Dịch Duy, cậu chỉ vào Khương Dịch Duy nói với người mẫu Italy: "This man is my husband!" (Đây là lão công của tuiiii)
Thậm chí còn duỗi tay đến trước mặt đối phương, bắt hắn mở to hai mắt nhìn nhẫn kết hôn trên tay mình.
Người mẫu Italy sửng sốt một lát, hắn ngược lại không cảm thấy thương tâm bao nhiêu, chính là cảm thấy mất mặt khi bị cự tuyệt trước mặt mọi người. Đem hoa hồng vứt lên bàn ăn, hắn lưu lại câu sorry liền rời đi.
Lộ Kiều ngồi xuống tiếp tục ăn, Phương Húc Tiềm đem sự tình vừa xảy ra một năm một mười mà kể cho Khương Dịch Duy, cuối cùng còn bổ sung câu: "Khương tổng, chuyện này Lộ Kiều làm không tồi. Không dây dưa, nên cự tuyệt liền cự tuyệt, chỉ là tiếng anh phát âm không quá chuẩn. Chờ đến khi huấn luyện kết thúc, tìm cho Lộ Kiều giáo viên Tiếng Anh học bù đi!"
Khương Dịch Duy không trả lời, hẳn là đang ngủ.
Lộ Kiều liếc Phương Húc Tiềm một cái, hỏi: "Ngươi nhắn cho ai cái gì?"
"Không có gì." Phương Húc Tiềm buông di động, "Ngươi ăn nhanh đi, không là không kịp giờ."
Lộ Kiều nghe thấy thế, nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó chân dài hai bước thành một chạy đến phòng tập. Cũng không biết có phải chạy nhanh quá hay không, ngực cậu nghẹn một hơi. Ngụm khí này mãi không lên, nghẹn đến mức làm ngực cậu đau.
Mỗi buổi sáng bọn họ đều luyện hình thể, buổi chiều đến phòng tập thể thao tập thể hình. Không đến nửa ngày trôi qua, Lộ Kiều vẫn không thoải mái.
"Ngươi không có việc gì đi?" Ôn Du đưa Lộ Kiều bình nước, "Sắc mắt sao lại kém như vậy?"
Lộ Kiều nhìn người đều có chút mơ hồ, nửa ngày mới nói: "Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi."
Bước chân chột dạ mà đi đến phòng nghỉ, Lộ Kiều ngồi ở trên sofa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu nghỉ hơn nửa tiếng, chờ hô hấp không khó khăn nữa mới trở lại phòng tập.
Kiên trì xong huấn luyện buổi sáng, buổi chiều Lộ Kiều trực tiếp xin nghỉ.
Phương Húc Tiềm cho rằng Lộ Kiều bị cảm, đem thuốc ở đầu giường Lộ Kiều cho cậu uống.
Lộ Kiều nhìn viên thuốc há miệng thở dốc nói: "Ta không cảm mạo."
"Vậy ngươi làm sao vậy?"
Lộ Kiều bị hỏi đến phát ngốc, nhưng cậu tinh tường biết rằng đây không phải dấu hiệu của cảm mạo. Cậu trầm mặc một lát, mới trả lời Phương Húc Tiềm: "Chính là quá mệt mỏi, hơn nữa không nhìn thấy Khương Dịch Duy, nhớ quá sinh bệnh."
Phương Húc Tiềm: "......"
Thấy Lộ Kiều uống thuốc mà mình còn bị thồn cẩu lương, hắn cảm thấy Lộ Kiều chính là cố ý làm mình tức.
Đáng tiếc hắn không thể trêu vào chồng của ông chủ, chỉ có thể yên lặng nghe. Thuận tiện cúi đầu, lại báo cáo tình huống cho Khương Dịch Duy: "Khương tổng, Lộ Kiều ngã bệnh."
Khương Dịch Duy sau khi dậy nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi điện thoại đến.
Lúc gọi đến Lộ Kiều đã ngủ mất.
Bị đánh thức, cậu xem điện thoại rồi nhận.
"Bệnh nghiêm trọng sao?" Khương Dịch Duy mở miệng liền hỏi.
Lộ Kiều nói: "Không nghiêm trọng, chính là quá mệt mỏi. Hai ta gọi video đi, em muốn nhìn thấy anh."
Gọi điện chuyển thành video call, Lộ Kiều lại bắt đầu khó chịu.
Lúc trước cho rằng một tháng sẽ thực ngắn, nhoáng cái liền qua rồi. Kết quả vừa tách khỏi Khương Dịch Duy một khắc, cậu mới hiểu được cái gọi là một ngày bằng một năm.
Sắc mặt Lộ Kiều tái nhợt không có chút máu, nhìn thấy Khương Dịch Duy liền cau mày.
Lộ Kiều lại cười, cách màn hình nói với Khương Dịch Duy: "Em thật sự không có việc gì, phỏng chừng là chưa quen ở Pháp. Bị lệch múi giờ, cho nên mới mệt."
Sau khoảng hai giây, cậu lại nói: "Còn có chính là.... Em thật sự quá nhớ anh."
Ngữ mềm mềm mại mại, ánh mắt nhìn Khương Dịch Duy cũng như vậy.
Bộ dáng Lộ Kiều đổ bệnh, hơn nữa thanh âm mệt mỏi khiến người nghe phá lệ thương tiếc, Khương Dịch Duy nháy mắt dâng lên xúc động muốn bay đến bên cạnh Lộ Kiều.
Hắn đứng dậy nhìn lịch công tác, tranh thủ hoàn thành những công việc quan trọng liền bay đến Pháp bồi Lộ Kiều.
"Anh làm gì a?" Lộ Kiều ngồi thẳng lên, "Anh ngàn vạn đừng lăn lộn, hai ta rảnh rỗi thì gọi điện thoại, video call, một tháng thực nhanh sẽ thành quá khứ."
Thấy Khương Dịch Duy lắc đầu, Lộ Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Không ngừng gọi điện và video call, trong mộng em cũng có thể thấy anh."
Động tác lật xem lịch công tác của Khương Dịch Duy dừng lại, đáy mắt rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười: "Mơ thấy cái gì?"
"Thật sự muốn em nói sao?" Gương mặt Lộ Kiều nóng lên, "Ngày hôm qua không phải video sεメ sao? Buổi tối nằm mơ, liền mơ thấy anh.... Đem em đè trên sofa... Giúp em..."
Cậu không nói nữa, ngừng lời nói lại, hàm hồ hỏi: "Đã hiểu chưa?"
Khương Dịch Duy ra vẻ không hiểu lắc lắc đầu: "Em nói một nửa, anh làm sao mà hiểu? Trong mộng, anh giúp em làm cái gì?"
Lộ Kiều tức muốn dậm chân, cái người đàn ông này từ khi nào trở nên hư như vậy rồi? Mới không gặp bao lâu, chỉ số muộn tao thẳng tắp bay lên.
Cho rằng Lộ Kiều giận, Khương Dịch Duy vừa dỗ vừa nói: "Một mình em ở Pháp anh không yên tâm."
Lộ Kiều nhỏ giọng thì thầm: "Không phải còn Phương Húc Tiềm sao..."
Khương Dịch Duy cứng họng, sau đó nói, "Hắn không tính."
"Công ty gần đây không có tình huống cần xử lý nhiều lắm, chờ anh giải quyết xong liền đến tìm em." Ngữ khí hắn kiên quyết, không cho Lộ Kiều cự tuyệt, "Bồi đến khi em lên T đài, chúng ta cùng nhau trở về."
Lộ Kiều động lòng, vừa muốn gật đầu lại nghe Khương Dịch Duy nói: "Thuận tiện giúp em bổ túc tiếng Anh, chắn đào hoa."
Cái này có ý gì?
Lộ Kiều dấu chấm hỏi đầy mặt, đầu đầy mờ mịt: "Chắn đào hoa không nói, bổ túc tiếng Anh là cái quỷ gì? Em đã bao lớn rồi, vì cái gì cần bổ túc tiếng anh?"
Khương Dịch Duy nhẫn nại đáp: "Phương Húc Tiềm nói em phát âm tiếng Anh không chuẩn. Tiểu Lộ, đi theo tiêu chuẩn quốc tế, tiếng Anh cần phải lưu loát."
Lộ Kiều tự nhận mình phát âm không tồi, khẩu hình đặc biệt tiêu chuẩn mà nói: "Video sεメ, em nói chuẩn không?"
Nói thật, kỳ thật có thể tính là chuẩn.
Đáng tiếc rốt cuộc Khương Dịch Duy cố tình chơi xấu, nhíu mày cố ý nói: "Không đặc biệt chuẩn, chờ anh tới Pháp, tự mình dạy em."
"Làm sao anh có thời gian dạy em a..." Lộ Kiều kháng nghị, "Chờ anh đến, ban ngày em huấn luyện, buổi tối bồi giường, ngày hôm sau còn có thể dậy không đều không biết."
Khương Dịch Duy nghe Lộ Kiều xả đông xả tây: "Phân chia thời gian hợp lý, hai tư sáu bồi giường, ba năm bảy học tập."
Khi nói chuyện Lộ Kiều luôn chiếm thế thượng phong đột nhiên mệt, chỉ có thể mở miệng hạ giọng: "Không phải sợ anh lăn lộn quá vất vả sao? Anh nếu không sợ lăn lộn liền tới đi! Đỡ phải không có anh bên cạnh, em liền ngủ không ngon..."
Vứt đi tia do dự cuối cùng, Lộ Kiều rốt cuộc cũng nói ra cậu muốn Khương Dịch Duy tới bồi mình.
Khương Dịch Duy trong lòng nóng lên, nói với Lộ Kiều: "Chờ anh."
Lộ Kiều đỏ vành tai "Ân" một tiếng.
Chốc lát Khương Dịch Duy có cuộc họp cần tham dự, không nói chuyện lâu lắm, hai người liền cúp máy.
Lộ Kiều xuống giường muốn đến tìm cái miệng rộng Phương Húc Tiềm.
Kết quả chân vừa chạm đất, liền cảm thấy trời đất quay cuồng. TRước mắt biến thành màu đen, thế nhưng vẫn lảo đảo đi về phía trước.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm" nặng nề vang lên, Lộ Kiều cứ như vậy té xỉu.
14Sep21