Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

Chương 48: Điện thoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hay cho câu "Tiểu biệt thắng tân hôn," Khương Dịch Duy ngồi phi cơ tư nhân trở về, trong đầu đều là hình ảnh gương mặt Lộ Kiều nói những lời kia.

Bên kia, Lộ Kiều buông hành lý, nằm xuống giường một lát.

Phòng cậu vốn dĩ là phòng tiêu chuẩn được chuẩn bị thống nhất cho tất cả người mẫu. Khương Dịch Duy nhìn một vòng trực tiếp nâng lên hạng cao cấp, thậm chí bắt Phương Húc Tiềm ngủ phòng khách trong phòng để tiện chiếu cố Lộ Kiều.

Phương Húc Tiềm không có ý kiến gì, thiết bị phòng cao cấp cũng tốt hơn phòng tiêu chuẩn không ít. Chính là ánh mắt Khương Dịch Duy làm hắn hơi sợ, tựa hồ đang cảnh cáo hắn không nên có những hành động khác người.

Phương Húc Tiềm quả thực ủy khuất muốn chết, hắn là một thẳng nam không thể thẳng hơn không nói. Cho dù hắn là gay, cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám đối với người của Khương Dịch Duy có suy nghĩ không an phận a.

Đi kêu Lộ Kiều đi ăn tối, hắn cũng không dám bước vào phòng Lộ Kiều. Đứng trước cửa gõ, hắn đối với người ở bên trong dò hỏi: "Đi ăn cơm chưa?"

Lộ Kiều vừa lúc cũng đói bụng, đi cùng Phương Húc Tiềm tìm một quán ăn lân cận khách sạn.

Nhà hàng cách điệu không tồi, dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy người lui người tới bên đường, suy nghĩ của Lộ Kiều lại không tự chủ mà bay về phía Khương Dịch Duy.

"Hắn vừa đi vội vàng, cơm cũng không kịp ăn." Thanh âm Lộ Kiều nói chuyện không lớn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút buồn bã.

Phương Húc Tiềm không biết Khương Dịch Duy có đói bụng hay không, dù sao hắn cũng rất đói, vừa ăn vừa nói với Lộ Kiều: "Khương tổng sẽ không để mình đói bụng, trên phi cơ tư nhân có gì không có? Không chừng so với hai chúng ta còn tốt hơn."

Lộ Kiều nhíu mày: "Ngươi không biết hắn, trước nay ta không ở bên cạnh hắn, hắn đều là ăn cho qua bữa."

"..." Phương Húc Tiềm cảm thấy Lộ Kiều đang là biến tướng khoe khoang.

Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, còn tốt, đồ ăn trước mắt không có biến thành cẩu lương. (aka cơm tró)

"Ngươi nhanh ăn đi, ăn xong lại nói chuyện Khương tổng." Phương Húc Tiềm nhịn không được thúc giục.

Lộ Kiều cầm lấy dao nĩa, ăn một lát lại bắt đầu đánh giá hương vị món ăn: "Không ngon bằng rau Khương Dịch Duy tùy tiện xào."

Phương Húc Tiềm ngẩn ra, há miệng kinh ngạc hỏi: "Ngươi và Khương Dịch Duy ở nhà, đều là Khương tổng xuống bếp sao?"

Lộ Kiều gật đầu: "Ta không biết nấu ăn, mỗi ngày Khương Dịch Duy đều sẽ tri kỷ mà chuẩn bị cơm, đôi khi chúng ta sẽ đi dạo siêu thị, hắn ở phòng bếp nấu cơm, ta ở một bên xem hắn nấu."

Phương Húc Tiềm lại lần nữa cúi đầu nhìn đĩa của mình, tốt rồi, đĩa đồ ăn càng ngày càng giống cẩu lương.

Lộ Kiều lại không biết sao xui xẻo mà lẩm bẩm: "Mới ngày đầu tiên xa Khương Dịch Duy, thật nhớ hắn."

"Mới xa nhau mấy giờ, còn không tới nửa ngày." Phương Húc Tiềm hắt gáo nước lạnh, vì muốn Lộ Kiều đem suy nghĩ đến nơi khác, hắn nói về đề tài cá biệt, "Quảng cáo của ngươi, nhãn hiệu qυầи ɭóŧ, giữa trưa đã đăng tải."

"Lúc trên phi cơ thấy ngươi làm nũng với Khương tổng, liền không nói với ngươi." Nói rồi Phương Húc Tiềm mở di động đưa Lộ Kiều xem, "Đã lên hot search."

Lộ Kiều cầm lấy điện thoại Phương Húc Tiềm, đầu tiên là đem quảng cáo hoàn chỉnh xem qua một lần.

Bộ dáng mình chỉ mặc mỗi quẫn lót trong video, nói thật, thật sự... quá sắc khí.

Trên màn hình di động, chân cậu chiếm hơn phân nửa không gian. Màn ảnh lại cố tình quay từ dưới lên trên, di chuyển từng bước, thủ pháp quay chụp slow motion câu đến lòng người ngứa ngáy.

Phương Húc Tiềm nhịn không được than thở: "Chụp như vậy, không lên hot search mới là lạ. Ngươi nhìn xem bình luận phía dưới, các thể loại ca ca hãy chiếm lấy em đi, hoặc chính là ca ca chân thật dài."

Đề tài lúc trước còn đang trên hạng nhất đã chuyển thành thứ 5 và thứ 7, phía trên có rất nhiều #chân Lộ Kiều#, tiếp theo là đề tài #Lộ Kiều, quảng cáo qυầи ɭóŧ#

Nhìn lướt qua bình luận, các loại "Aaaa" ngắn dài không đồng nhất đập vào mi mắt.

Lộ Kiều có chút buồn cười, kéo xuống còn thấy có người bình luận: "Khương Dịch Duy thật có số hưởng! Hai chân này của Lộ Kiều, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm!"

Lộ Kiều cúi đầu nhìn đôi chân được xưng tụng "Cực phẩm", đáng tiếc mấy ngày này Khương Dịch Duy không có phúc hưởng thụ.

Đem điện thoại buông, Lộ Kiều bắt đầu dùng bữa. Ăn một lúc, hướng về phía Phương Húc Tiềm hỏi: "Khương Dịch Duy có phải giữa trưa ngày mai sẽ xuống máy bay không?"

Phương Húc Tiềm đại khái tính toán chênh lệch múi giờ của hai nơi: "Không sai biệt lắm 12 giờ trưa hạ cánh, khi đó Pháp là 6 giờ chiều, vừa lúc huấn luyện kết thúc."

Vậy có nghĩa buổi chiều ngày mai hai người bọn họ mới có thể gọi video, có chút gian nan.

"Được rồi, đừng buồn nữa." Thấy Lộ Kiều không có chút tinh thần nào, Phương Húc Tiềm lại nói: "Ngày mai ngươi huấn luyện cho tốt, chuyện cần quan tâm là đoạt được vị trí đầu. Chờ ngươi trở về muốn làm nũng với Khương tổng như thế nào đều được, nhưng lần tuyển chọn này không giống trước, làm không tốt ngươi về sau cơ bản không có duyên với hàng cao cấp, đã hiểu chưa?"

"Hiểu." Đạo lý này trong lòng Lộ Kiều hiểu rõ, cũng đảm bảo với Phương Húc Tiềm sẽ điều chỉnh tốt trạng thái.

Thời điểm đi ngang qua sảnh lớn khách sạn, bên kia tựa hồ có phòng xảy ra vấn đề, đang muốn đổi phòng. Lộ Kiều hướng về phía lễ tân nhìn, phát hiện người đổi phòng là Lương Hoàn và Ôn Du.

Sau khi Lương Hoàn bị đuổi, Ôn Du cũng chấm dứt hợp đồng với công ty. Lộ Kiều mơ hồ nghe đồng nghiệp có nhắc tới việc Lương Hoàn mang Ôn Du đi đầu quân cho công ty người mẫu không quá nổi danh.

Lộ Kiều không muốn để ý đến hai người họ, bước cùng Phương Húc Tiềm đi về phòng, ai biết bị Ôn Du trực tiếp gọi lại.

"Lộ Kiều?" Thanh âm Ôn Du không ngạo mạn như trước.

Lộ Kiều dừng bước, quay đầu nhìn Ôn Du gật gật đầu.

Thấy thái độ Lộ Kiều không nóng không lạnh, Ôn Du lộ biểu tình xấu hổ.

Hắn trước không thiếu lần làm Lương Hoàn đoạt tài nguyên từ Lộ Kiều, bìa tạp chí lớn nhỏ gì cũng không dưới mười lần. Ngày thường cũng coi Lộ Kiều như đối thủ cạnh tranh, lời nói cũng lười muốn nói với Lộ Kiều.

Ai ngờ Lộ Kiều có thể kết hôn cùng Khương Dịch Duy, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Lương Hoàn đứng bên cạnh sắc mặt âm trầm, túm cánh tay Ôn Du: "Đi thôi, phòng đổi xong rồi."

Ôn Du đi theo sau Lương Hoàn, đi vài bước liền quay đầu lại coi trọng nhìn Lộ Kiều một cái. Miệng mở rồi lại đóng, giống như muốn nói gì đó với Lộ Kiều.

Phương Húc Tiềm sau khi Lương Hoàn bị Khương Dịch Duy khai trừ mới đến, chân Ôn Du bị thương nằm viện, sau khi xuất viện lại trực tiếp đi theo Lương Hoàn, hắn tất nhiên không biết hai người bọn họ là ai.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn ra Lộ Kiều không thích bọn họ, tâm hồn ăn dưa hóng drama nhanh chóng bốc cháy, Phương Húc Tiềm từ sảnh lên đến phòng đều không ngừng hỏi Lộ Kiều giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra ân oán gì.

Lộ Kiều quá quá muốn nói, đáng tiếc không chịu nổi Phương Húc Tiềm dò hỏi tới cùng, tư thế ngươi không nói ta liền không câm miệng.

Sau một giờ, cậu đem những chuyện không quá thoải mái đã xảy ra giữa mình và Lương Hoàn, Ôn Du nói ra toàn bộ.

"Thao, hai người bọn họ tiện như vậy!" Phương Húc Tiềm nghe xong, tiếng mắng tràn ra, "Ta thấy Ôn Du này tư chất rất bình thường, lúc đó cũng không biết hắn làm cách nào để Lương Hoàn đoạt tài nguyên, mới có cơ hội đến Paris tham dự tuyển chọn."

Lời này Lộ Kiều đồng ý. Cậu không thể nói chính mình có bao nhiêu ưu tú, nhưng có mắt đều nhìn ra Ôn Du không thực sự ưu tú là được rồi. Chỉ có một biểu hiện không nói, điệu bộ đi cat walk cũng mềm mại vô lực. Bị loại phun tào "Ăn không đủ no liền đi T đài" mắng chửi nhiều đến không đếm được.

Đang phun tào hăng hái, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Phương Húc Tiềm đứng dậy nhìn mắt mèo, phát hiện người gõ cửa chính là "Tiện nhân" trong miệng mình.

Hắn hướng Lộ Kiều làm cái khẩu hình, nói cho Lộ Kiều: "Ôn du tới."

"??"

Lộ Kiều trợn mắt khó hiểu, đi đến bên cạnh Phương Húc Tiềm mở cửa.

Thái độ Ôn Du vừa mới như nãy rất khiêm tốn, nhìn không gian so với phòng tiêu chuẩn vượt xa cấp bậc xa hoa, không khỏi buông tiếng thở dài: "Đây là Khương tổng ... đổi phòng cho ngươi?"

Lộ Kiều gật đầu, lão công của mình đau lòng, đổi phòng tốt hơn có cái gì không đúng sao?

Nhưng lời này chỉ có thể nghĩ không lòng, không dễ để khoe ra mặt. Cho nên Lộ Kiều chỉ có thể hỏi lý do Ôn Du gõ cửa.

Tầm mắt Ôn Du dừng ở trên sofa, tựa hồ muốn vào trong nói.

Lộ Kiều nhường đường: "Vào đi."

Dứt lời, còn rót cho Ôn Du một ly nước. Tuy rằng Ôn Du trước không ra cái gì, nhưng bản thân mình cũng không cần phải phô trương với Ôn Du, làm cho mình giống như mang thù.

Ôn Du đem ly nước cầm trong tay, uống một ngụm mới đem lời nói ra miệng: "Lộ Kiều, ta... ta còn muốn trở lại Vương Bài giải trí."

"Ngươi xem... Ngươi có thể hay không giúp ta nói nói với Khương tổng, cho ta trở về?"

"Ngươi xem Vương Bài giải trí là cái gì? Trạm thu hồi phế phẩm?" Người nói là Phương Húc Tiềm, lần đầu tiên hắn thấy Ôn Du đã không có hảo cảm. Biết hành động của hắn, càng cảm thấy ghê tởm.

Phương Húc Tiềm ngồi xuống đối diện Ôn Du, lại nói: "Đi cũng đi rồi, chuyện không thực tế này cũng đừng suy nghĩ."

Ôn Du có chút nóng nảy: "Ta lúc trước nằm viện, nếu không phải Lương Hoàn vẫn luôn ở bệnh viện khuyên ta giải ước, ta căn bản không có khả năng rời Vương Bài giải trí a!"

Lời này hắn nói là sự thật, khi đó hắn nằm viện, cổng chính Vương Bài giải trí cũng chưa từng thấy qua.

Lương Hoàn chỉ nói công ty ban đầu của bọn họ bị thu mua, nói Khương Dịch Duy tuy rằng giữ lại bộ phận người mẫu, nhưng căn bản không tính toán kinh doanh. Ở lại với một ông chủ không quan tâm đến công ty, không bằng đi đến công ty người mẫu chuyên nghiệp.

Não hắn nhất thời bị rớt neuron, tin lời Lương Hoàn. Nào biết sự thật không như lời Lương Hoàn nói, công ty người mẫu còn không bằng công ty trước khi bị thu mua.

"Lộ Kiều, ngươi giúp giúp ta đi..." Ôn Du đem ánh mắt nhìn thẳng Lộ Kiều, "Làm đồng nghiệp cũng nhiều năm như vậy, ngươi giúp ta đi."

Nghe được hai chữ "đồng nghiệp", Lộ Kiều cười: "Ngươi biết chúng ta là đồng nghiệp, còn sau lưng ta đoạt tài nguyên, cướp trang bìa của ta?"

"Ôn du, ngươi thật cho rằng ta trí nhớ không tốt, tính tình hảo, nhuyễn thanh cầu ta là ta có thể giúp ngươi?" Lộ Kiều đứng dậy mở cửa phòng, dựa vào khung cửa, tay làm động tác mời, "Chuyện này ta không giúp được ngươi, không còn sớm, mau nhanh trở về phòng ngủ đi."

Ôn du không chết tâm, đến bên người Lộ Kiều túm cánh tay Lộ Kiều: "Ngươi không phải cùng Khương tổng kết hôn sao? Vậy ngươi giúp ta liên hệ Khương tổng, ta chính mình nói với hắn có được không?"

"Ta đúng là kết hôn với Khương tổng, nhưng hắn là lão tổng, ngươi cho rằng lão tổng giống như ngươi nghĩ nhàn hạ như vậy?" Lộ Kiều ghét bỏ rút tay về, "Bởi vì chuyện nhỏ này đi quấy rầy hắn, ngươi không đau lòng nhưng ta đau lòng!"

"Được rồi, đã trễ thế này ta cũng không tiễn ngươi." Lộ Kiều bắt đầu thật sự đuổi người đi, "Ta muốn ngủ, ngươi đừng đứng ở chỗ này, ảnh hưởng không tốt."

Nói xong đóng cửa, Phương Húc Tiềm ngồi trên sofa trực tiếp cười thành tiếng: "Hả giận!"

Lộ Kiều cũng cảm thấy rất hả giận, nhưng chuyện Ôn Du trở về Vương Bài giải trí cậu thật sự không giúp được. Công ty là của Khương Dịch Duy không phải của cậu, cậu ỷ vào cái gì mà chỉ vì chính mình kết hôn với Khương Dịch Duy, liền có thể quyết định chuyện trong công ty.

Qua một đêm, Lộ Kiều vốn nghĩ rằng Ôn Du có thể hết hy vọng, không nhắc đến việc trở về Vương Bài giải trí nữa.

Kết quả Ôn Du như keo chó, dính chặt đến độ quẳng cũng quẳng không ra, cả ngày huấn luyện vẫn luôn quấn lấy bên người Lộ Kiều, tóm được chút thời gian lại là bộ dáng muốn nói lại thôi mà nhìn Lộ Kiều.

Nghỉ ngơi một lần trước khi buổi tập kết thúc, Lộ Kiều nhìn di động, thấy hắn là Khương Dịch Duy đã xuống máy bay, cậu lập tức ném Ôn Du, chạy đến một góc gọi điện cho Khương Dịch Duy.

Vừa đến chỗ ngoặt hành lang, Khương Dịch Duy lại gọi điện thoại đến trước.

Lộ Kiều lập tức nhận, nghe phía bên kia truyền đến một tiếng: "Tiểu Lộ."

Một tiếng "Tiểu Lộ" làm tâm Lộ Kiều tan chảy. Nhớ nhung nổi lên tứ phía, cậu nói với Khương Dịch Duy: "Em nhớ anh."

"Anh cũng nhớ em." Khương Dịch Duy nhẹ nhàng nói, một ngày trước khi đưa Lộ Kiều đến pháp, nỗi nhớ nhung của hắn cũng đã bắt đầu.

Hai người không nói bao lâu, thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc.

Lộ Kiều luyến tiếc cắt đứt điện thoại, nói huấn luyện xong gọi video cho Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng.

Lộ Kiều cười cười, muốn hôn Khương Dịch Duy một cái.

Kết quả chưa kịp hôn, thanh âm Khương Dịch Duy lại truyền đến.

Tiếng nói ái muội đem lỗ tai bỏng rát, hắn nghe Khương Dịch Duy nói: "Tiểu Lộ, anh đã biết phương pháp video sεメ là thế nào. Anh chờ video call của em, buổi tối chúng ta thử một lần."

8Sep21
« Chương TrướcChương Tiếp »