Chương 47: Đưa tiễn

Bên cạnh Lộ Kiều chính là vách tường hành lang, lời nói ra khỏi miệng, cậu dựa vào vách tường, ánh mắt né tránh.

Khương Dịch Duy phát hiện tai Lộ Kiều đỏ, đem một tay chống lên tường vây người vào trong, một tay khác nâng cằm Lộ Kiều, nói, "Tiểu Lộ, em nhìn anh."

Thanh âm Khương Dịch Duy giống như mệnh lệnh.

Lộ Kiều ngẩng đầu, vừa mới nhìn vào mắt Khương Dịch Duy liền đem tầm mắt chuyển đến nơi khác.

Chủ yếu là ánh mắt Khương Dịch Duy quá mức nóng bỏng, cậu nhìn một cái cả người đều nóng rực, nhìn trực tiếp vào đôi mắt ấy là có thể hóa thành tro tàn.

Nghiêng đầu chống lên ngực Khương Dịch Duy, đôi tay Lộ Kiều túm lấy tay áo Khương Dịch Duy như làm nũng mà nói: "Không được, anh đừng bắt em nhìn anh."

Khương Dịch Duy phát hiện Lộ Kiều thật sự thẹn thùng, bọn họ đã vô số lần làm hành động thân mật. Đây vẫn là lần đầu hắn thấy Lộ Kiều vùi vào l*иg ngực mình, không dám ngẩng đầu.

Ân, thực đáng yêu.

Đôi tay ôm lấy bả vai Lộ Kiều, Khương Dịch Duy xoa xoa đầu Lộ Kiều, nói: "Muốn làm liền nói cho anh, anh bay cả đêm qua tìm em."

Này cũng...... Quá hoang đường......

Đầu Lộ Kiều muốn nổ tung, chỉ bởi vì muốn làm loại chuyện này bắt Khương Dịch Duy bay suốt đêm đến, còn không bằng cậu chơi với trứng rung.

"Hai chúng ta bây giờ phải đàm đạo loại chuyện này sao?" Lộ Kiều chỉ có thể chuyển đề tài, túm lấy Khương Dịch Duy đi ra ngoài, "Không phải là đi lấy rượu sao? Đề tài hạn chế độ tuổi này buổi tối nói tiếp."

Khương Dịch Duy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lời hắn nói tất cả đều là sự thật.

Chỉ cần Lộ Kiều gọi một cuộc điện thoại, nói muốn làm, hắn thật sự sẽ lập tức bay qua tìm cậu.

Một lúc sau cầm rượu trở về phòng, Hứa Thăng Vinh cùng Charlie tựa như đang nói chuyện gì đó.

Thấy Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy trở lại, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Lộ Kiều nhìn mắt Charlie, phát hiện hốc mắt Charlie phiếm đỏ. Người ngày thường tao lãng đột nhiên giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, đầu óc Lộ Kiều trở nên có chút hỗn loạn.

Đi đến bên cạnh Charlie, cậu thấp giọng dò hỏi: "Hứa Thăng Vinh khi dễ ngươi?"

Hứa Thăng Vinh tai thính, tự biện giải cho mình: "Không khi dễ."

Bất quá hai người bọn họ hàn huyên vài câu, đôi mắt Charlie liền đỏ. Hắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, thậm chí suy nghĩ có phải không mình quá tàn nhẫn, làm tổn thương người ta rồi.

Charlie đưa lưng về phía Hứa Thăng Vinh, nhéo cánh tay Lộ Kiều chớp chớp mắt nhìn cậu.

Lộ Kiều nháy mắt tỉnh ngộ, Charlie là đang tỏ vẻ! Cao tay, thật sự quá cao tay!

"Kia bằng không... ngươi dỗ dỗ hắn?" Lộ Kiều liếc mắt nhìn Hứa Thăng Vinh một cái, quyết định giúp người giúp đến cùng.

Hứa Thăng Vinh không phải không biết dỗ người, chính là Lộ Kiều và Khương Dịch Duy đều ở đây, cảm thấy có chút biệt nữu.

Nhưng cũng do mình tâm tình Charlie mới xấu đi, còn lộ ra bộ dáng rưng rưng muốn khóc, hắn chỉ có thể căng da đầu đi đến bên cạnh Charlie.

Tới gần Charlie, Hứa Thăng Vinh nói một câu: "Đừng khóc."

"Này là xong rồi?" Charlie không thuận theo cũng không buông tha, "Ngươi kêu cái này là dỗ người?"

"..." Hứa Thăng Vinh không còn gì để nói, thấy nước mắt từ mắt Charlie chảy xuống, ngón tay sờ qua mặt Charlie, giúp hắn đem lau nước mắt, "Ta sai rồi."

Tuy rằng không biết mình sai ở đâu, Hứa Thăng Vinh như cũ nói lời thành khẩn.

Ba chữ vô cùng đơn giản, làm Charlie không thể soi mói gì hơn. Hắn hoảng hốt một lát, mới mở miệng: "Miễn cưỡng tha thứ cho ngươi."

Sau đo lại nhìn Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy: "Không phải nướng thịt sao? Mau đi bắt đầu đi, sắp chết đói."

Ở ngoài sân đặt tốt vỉ nướng, Khương Dịch Duy cùng Hứa Thăng Vinh đứng đối diện nhau chuyên tâm nướng thịt, Lộ Kiều cùng Charlie ngồi ở bên sân uống rượu.

"Ngươi giỏi thật, ta xém nữa cũng bị ngươi lừa." Lộ Kiều thật tình cảm thấy kỹ thuật diễn của Charlie rất không tồi, "Ngươi vì cái gì làm chuyên viên trang điểm a, hẳn là nên đi làm diễn viên."

Charlie uống một ngụm rượu, mới trả lời Lộ Kiều: "Nhưng trong lòng ta thật sự khó chịu, ta với hắn thời gian khá dài không nói chuyện. Ta rất nhiều lần nhìn Wechat của hắn đều suy nghĩ có nên kéo hắn vào danh sách đen hay không, nhưng chính là không nỡ."

"Ta là ai a? Ta chính là Charlie a! Cư nhiên bởi vì Hứa Thăng Vinh ngày ngày không vui, trở thành một kẻ không giống mình chút nào."

Lộ Kiều "Ân" một cái. "Ngươi xác thật thay đổi rất nhiều."

Tuy rằng quen biết Charlie thời gian không lâu, nhưng tính nết Charlie cậu hiểu rất rõ.

Mới đầu là muốn đi tìm cường 1, mới đi đến quán bar Hứa Thăng Vinh. Ai ngờ rằng hắn trực tiếp nhào vào người Hứa Thăng Vinh, hồn bị Hứa Thăng Vinh câu mất còn cái nịt.

Charlie biết mình như vậy thật sự quá vô dụng, rồi lại không dứt bỏ được đoạn động tâm này. Trong miệng thở dài, hắn nói: "Mấu chốt là bạn trai cũ của Hứa Thăng Vinh đã trở về, nếu không phải vì hắn, ta và Hứa Thăng Vinh đã sớm thành đôi."

Nhớ tới bạn trai cũ Hứa Thăng Vinh, Charlie trực tiếp thưởng cho Hứa Thăng Vinh một cái xem thường thật thật lớn.

Hứa Thăng Vinh đang nướng thịt còn phải bị Charlie trừng, trừ bỏ tâm nháo không còn suy nghĩ gì khác.

Khương Dịch Duy giương mắt nhìn nhìn, hỏi Hứa Thăng Vinh: "Thích Charlie?"

Hứa Thăng Vinh không nói chuyện, gắp miếng thịt tiếp tục nướng, mới mở miệng trả lời: "Không gạt ngươi, ta chịu không nổi loại hình giống như Charlie..."

Đồ lẳиɠ ɭơ!

Khương Dịch Duy đại khái hiểu trong bụng Hứa Thăng Vinh muốn nói cái gì.

Kỳ thật Lộ Kiều cũng lãng, ngày thường lớn mật nói ra một ít lời câu dẫn người, ở trên giường càng không cần nói nhiều. Nhưng nếu so sánh với Charlie, hắn là kém cỏi không ít.

Thu hồi suy nghĩ, hắn hỏi lại Hứa Thăng Vinh: "Vậy ngươi còn do dự cái gì?"

Hứa Thăng Vinh cũng không muốn lừa gạt Khương Dịch Duy, nói thẳng: "Bạn trai cũ vẫn luôn quấn lấy ta, ta bên này không giải quyết xong lại cùng Charlie ở bên nhau, nghe như thế nào cũng giống như tra nam không muốn chịu trách nhiệm."

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nói: "Là rất giống."

Hứa Thăng Vinh cười cười, cho nên dù thế nào hắn cũng muốn đem việc của mình xử lý sạch sẽ. Không chỉ công bằng với Charlie, còn công bằng với phần cảm tình này.

Tính kỹ hắn có thể có ba năm không yêu đương, nếu không phải Charlie, có khả năng cả đời này hắn cũng không có cảm giác động tâm lần nữa.

Lộ Kiều không biết Khương Dịch Duy cùng Hứa Thăng Vinh đang nói cái gì, vỗ vỗ bả vai Charlie, hỏi: "Ngươi đoán xem bọn họ đang nói cái gì?"

Charlie rất không tin tưởng Hứa Thăng Vinh, thuận miệng nói: "Còn có thể nói cái gì, phỏng chừng cùng Khương tổng nói xấu ta... Cái gì ta có bao nhiêu tao bao nhiêu lãng."

"Nói thật, nếu không phải vừa nãy hắn giúp ta lau nước mắt nói thật xin lỗi, ta muốn từ bỏ tên ngốc này. Nói chuyện yêu đương gì chứ, hao tổn tinh thần lại hại thân."

Lộ Kiều cười cười không nói.

Hắn biết Charlie nhiều lắm là cái đồ nói một đằng trong lòng lại một nẻo, nếu không cho hắn yêu đương với Hứa Thăng Vinh, phỏng chừng so với ai khác cũng khóc đến độ không chịu nổi.

Ăn xong một bữa cơm, quan hệ giữa Charlie và Hứa Thăng Vinh cũng hòa hoãn không ít.

Charlie uống có chút nhiều, cả người không xương mà treo ở trên người Hứa Thăng Vinh, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Sợ lại mắc mưu lần nữa, Lộ Kiều nhìn chằm chằm Charlie nửa ngày xem hắn có phải hay không giả say. Kết quả đôi mắt nhiễm men say nói cho Lộ Kiều biết, hắn thật sự uống say rồi.

Khương Dịch Duy chỉ chỉ phòng đối diện: "Đi nghỉ ngơi đi."

Hứa Thăng Vinh gật đầu, dìu Charlie hướng về phòng đối diện.

Charlie không quá thành thật, dựa vào l*иg ngực Hứa Thăng Vinh, còn không quên quay đầu lại nhìn Khương Dịch Duy: "Khương tổng.. Chúng ta cũng muốn ngâm suối nước nóng... Phòng kia có suối nước nóng sao..."

Hứa Thăng Vinh dở khóc dở cười, cảm thấy Charlie đòi hỏi còn rất cao.

Nghe Khương Dịch Duy nói có, Charlie tiếp tục nói: "Có hộp sao......?"

Nói rồi còn véo cánh tay Hứa Thăng Vinh: "Hôm nay phải hoàn thành... Sinh mệnh hòa hợp.... Nếu lại niệm kinh với ta.... Ta liền cắt đứt mệnh căn tử của ngươi...."

Lộ Kiều trở về phòng, nói: "Chờ ta một chút."

Lúc quay lại trong tay còn có nhiều hơn hộp áo mưa: "Cầm dùng đi, không cần khách khí."

Hứa Thăng Vinh tuy rằng đem áo mưa cầm lấy, hắn cũng không phải loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nếu muốn lên giường với Charlie, Charlie cần phải tỉnh táo.

Nhìn theo Hứa Thăng Vinh và Charlie rời đi, Lộ Kiều nằm ở trên giường luôn đoán bọn họ rốt cuộc có thể như vậy như kia hay không. Gối trên cánh tay Khương Dịch Duy, hắn còn không quên cá cược với Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy cảm thấy hai người này chắc chắn sẽ làm, nhưng Khương Dịch Duy lắc lắc đầu, nói: "Ta đoán sẽ không."

Lộ Kiều: "Vì cái gì a?"

Khương Dịch Duy nắm chặt cánh tay Lộ Kiều: "Cùng một đạo lý đêm đầu tiên chúng ta cùng giường, đêm đó anh cũng muốn làʍ ŧìиɦ với em."

Khương Dịch Duy nói như vậy, Lộ Kiều nhớ lại tình huống đêm đó.

Ngày đó cậu giống Charlie, uống đến say như chết. Ngày kế cho rằng đã cùng Khương Dịch Duy xảy ra cái gì đó, kết quả hai người chỉ hôn sâu.

"Đêm đó... Anh vì cái gì không làm gì đó với em?" Lộ Kiều nhịn không được hỏi.

Rốt cuộc khi đó mới vừa cùng Khương Dịch Duy lãnh chứng, lý thường hẳn là nên làm.

"Không quân tử." Khương Dịch Duy nhìn vào mắt Lộ Kiều nói, "Lần đầu tiên của chúng ta, cả hai bên cần thiết ở trạng thái thanh tỉnh hoàn thành. Anh đoán Hứa Thăng Vinh và anh có cùng suy nghĩ, không thể thừa dịp say rượu, không tỉnh táo mà phát sinh quan hệ."

Lộ Kiều cảm thấy Khương Dịch Duy nói có đạo lý, hướng vào l*иg ngực Khương Dịch Duy co lại: "Xem ra hộp áo mưa kia đưa sớm rồi, sớm biết đã giữ lại tự mình dùng."

-

Thời gian ở sợ trang thật sự trôi qua quá nhanh, phảng phất chớp mắt một cái hết một ngày đã phải về.

Từ sơn trang về nhà, Lộ Kiều phải thu thập hành lý chuẩn bị bay sang Pháp.

Khương Dịch Duy không giúp Lộ Kiều chuẩn bị vé máy bay, một hai phải dùng phi cơ riêng tự mình đem Lộ Kiều đến nơi.

Lộ Kiều không muốn Khương Dịch Duy lăn lộn như vậy, đáng tiếc Khương Dịch Duy cứng đầu như trâu, nói cái gì cũng không chịu nhượng bộ.

Cậu thật sự hết cách, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Lúc thu thập hành lý Khương Dịch Duy đang nói chuyện điện thoại với pht, dặn dò pht đi theo Lộ Kiều đến Pháp phải chiếu cổ cuộc sống hàng ngày của Lộ Kiều cho tốt. Ngàn dặn vạn dò, không thể để Lộ Kiều bị gió thổi hay mắc mưa.

Lộ Kiều nhịn không được bật cười "Phụt" một tiếng: "Em đã lớn như vậy, có thể tự chăm sóc bản thân."

"Anh không yên tâm." Khương Dịch Duy cúp điện thoại, lại đi lấy hòm thuốc, "Đem theo thuốc đã chuẩn bị tốt."

Lộ Kiều nhận lấy thuốc nhìn Khương Dịch Duy, chỉ chỉ vào tủ quần áo: "Quần áo của em mặc có chút chán, lấy vài món của anh được chứ?"

Khương Dịch Duy gật đầu nói được.

Lộ Kiều lập tức đi vào phòng quần áo cầm vài cái áo sơ mi của Khương Dịch Duy.

Cậu nói dối, quần áo của mình cậu căn bản không có mặc chán. Sợ dĩ muốn quần áo Khương Dịch Duy, là sợ chính mình quá nhớ Khương Dịch Duy.

Đem áo sơ mi Khương Dịch Duy gấp ngay ngắn bỏ vào vali, đang định đóng lại, Khương Dịch Duy đột nhiên nói: "Thứ này, em quên mang."

Giương mắt nhìn lên, đồ vật Khương Dịch Duy đưa là trứng rung Charlie mua giúp.

Lộ Kiều mắt giựt giựt, nghĩ nghĩ mới nói thầm. " Không bằng... Vẫn là không cầm. Em cũng không cơ khát đến độ phải dùng loại đồ vật này tự an ủi, em đi tập huấn một tháng, thật sự không cần phả mang theo trứng rung này đi."

Khương Dịch Duy nhìn biểu tình rối rắm của Lộ Kiều, mỉm cười hỏi: "Em xác định?"

Lộ Kiều do do dự dự, đẩy tay Khương Dịch Duy sang bên cạnh: "Xác định."

Lên máy bay, Khương Dịch Duy còn cố ý dán vào lỗ tai Lộ Kiều hỏi: "Không hối hận?"

Lộ Kiều mặt đỏ bừng, nhéo tay Khương Dịch Duy nói: "Không hối hận, đồ vật kia nhất định không thoải mái bằng anh."

"Hơn nữa... không phải anh nói em muốn làm.... Liền nói cho anh sao..." Thanh âm Lộ Kiều càng lúc càng nhỏ, "Hơn nữa cũng không cần anh lăn lộn bay đến Pháp, anh biết phone sεメ không? Không biết về nhà tra Baidu đi..."

Khương Dịch Duy nghe hiểu phone sεメ là có ý tứ gì, nhưng cụ thể như thế nào hắn xác thật không quá hiểu biết.

Đến Pháp là 6 giờ chiều, đưa Lộ Kiều đến khách sạn, Khương Dịch Duy dùng sức ôm ôm Lộ Kiều.

Tay Lộ Kiều quàng lên cổ Khương Dịch Duy, môi ở bên tai Khương Dịch Duy khẽ hôn. Khí tức ái muội phả lên cần cổ Khương Dịch Duy, cậu cắn nửa vành tai Khương Dịch Duy nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, ngoan ngoãn chờ em về nhà."

"Tiểu biệt thắng tân hôn ý chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn."

07-Sep-21