"Anh nói... cái gì?" Lộ Kiều hơi giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm.
Nói như thế nào thì Khương Dịch Duy cũng là bá đạo tổng tài muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Hiện tại cư nhiên quay đầu hỏi mình có muốn tranh mua áo mưa trên mạng? Này không khỏi .... Quá huyền huyễn đi!
Khương Dịch Duy lại ho nhẹ một tiếng, nội tâm sóng gió mãnh liệt, ngữ khí lại ra vẻ bình tĩnh, làm người nghe không nhận ra cảm xúc khác thường mà lặp lại: "Anh nói, tranh mua sao?"
Tốt! Xem ra không có nghe lầm.
Lộ Kiều lộ vẻ khó xử, nhịn không được nói: "Vừa mới mua nhiều như vậy cũng đủ dùng một thời gian. Nếu anh thật sự muốn mua mấy thứ này, chúng ta trực tiếp lên mạng mua là được, không cần thiết vì chúng mà tranh mua một đống áo mưa a!"
Khương Dịch Duy đem xe tiến vào gara, đậu xong sau mới "Ân" một tiếng. Biểu tình tuy không có gì thay đổi, nhưng tiếng "Ân" kia làm cho Lộ Kiều cảm thấy Khương Dịch Duy tựa hồ có chút mất mát.
Thấy bộ dáng này của Khương Dịch Duy Lộ Kiều đặc biệt muốn cười, ngón tay túm lấy vạt áo Khương Dịch Duy, ở bên hắn nói: "Tiểu bảo bối, anh sao lại muộn tao như vậy..."
Lộ Kiều khó được một lần đi trêu chọc, trùng hợp Khương Dịch Duy cũng là lần đầu bị người ta trêu chọc, lỗ tai nháy mắt nóng lên. Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân Lộ Kiều luôn mặt đỏ tai hồng.
Thấy Khương Dịch Duy ngốc ngốc lăng lăng, Lộ Kiều dùng sức bóc trần Khương Dịch Duy một phen: "Đừng đứng trơ, có nhiều đồ cần lấy xuống. Những thứ kia... nếu anh thật sự muốn..."
Giọng cậu tạm dừng vài giây, không giống lúc trước nói hết, động tĩnh nhỏ như muỗi nói: "Chúng ta có thể ở trên mạng tìm kiếm, em sợ mua đồ chất lượng không tốt."
"Loại sự tình trên giường này, ngẫu nhiên cũng tới lúc cần có chút đa dạng." Giương mắt nhìn vào mắt Khương Dịch Duy, Lộ Kiều sờ sờ cổ tay hắn, "Đều là muốn tăng tình thú, em còn rất muốn dùng còng tay đem anh còng lại."
Tuy rằng người bị còng tám chín phần sẽ là mình, nhưng ngẫm lại cũng không quá phận đi!
Đem đồ mang vào nhà, Lộ Kiều bận trước bận sau mà bố trí đồ đạc cho nhóc con Louis. Cậu ở phòng khách dạo một vòng, cảm thấy có chút trống.
Louis lắc đầu lắc đuôi mà ở bên người Lộ Kiều nhìn, thường thường dùng đỉnh đầu đỉnh lên cánh tay Lộ Kiều, hoặc là dùng móng vuốt cào cào một nửa ổ cún của mình đáp lại Lộ Kiều.
"Đừng nháo, cho nhóc chơi đồ chơi!" Lộ Kiều vỗ vỗ mông Louis, đem đồ chơi ném cho Khương Dịch Duy, "Anh có thể dẫn Louis đi dạo trong sân chút không? Nó vẫn luôn ở chỗ này quấy rối.
Kêu nửa ngày, Khương Dịch Duy một chút phản ứng đều không có.
Lộ Kiều quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Khương Dịch Duy ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn màn hình di động.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Đi đến Khương Dịch Duy bên người ngồi xuống, ánh mắt đảo qua di động, Lộ Kiều bất đắc dĩ mà nói không ra lời.
Đập vào mí mắt đều là đồ chơi tình thú, nào là còng tay, roi da, ngay cả đạo cụ chống xuất đều có.
"Khương Dịch Duy.." Thái dương cậu đổ mồ hôi, đoạt lấy điện thoại vứt qua một bên, "Anh muốn đùa chết em sao?"
"Không muốn." Khương Dịch Duy nghiêm túc lắc đầu, "Nhưng mà trên đó nói phương pháp chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có thể cho em kɦoáı ƈảʍ cực hạn."
"Trên mạng nói đều là gạt người." Lộ Kiều trực tiếp tắt điện thoại, đem Khương Dịch Duy từ sofa tóm lên, "Kɦoáı ƈảʍ cực hạn anh cũng có thể cho em, mấy thứ này căn bản không bằng anh."
"Anh trước đi chơi cùng Louis một lúc, đừng làm nó quấy rối." Nói rồi liền đẩy Khương Dịch Duy ra ngoài.
Khương Dịch Duy trong mắt đầy tiếc nuối, thất thần mà ra sân chơi với Louis.
Nhìn qua cửa sổ sát đất, Lộ Kiều nhìn Khương Dịch Duy máy móc giơ tay, giống như máy móc vô tri đem bóng ném thật xa, Louis lại làm như không biết mệt mà đem bóng ngậm về, cảm thấy thực khôi hài.
Lại nhìn di động Khương Dịch Duy, Lộ Kiều không khỏi xụ mặt.
Những thứ kia... Khương Dịch Duy tựa hồ thật sự rất muốn mua. Kỳ thật trừ bỏ đạo cụ chống xuất có chút không tiếp thu được, những các khác đều ổn.
Đến trứng rung... Cậu cũng không quá muốn dùng. Khương Dịch Duy rất mãnh a, so với loại đồ vật này mạnh hơn nhiều, mua cũng không có chỗ dùng.
Suy tư một lát, Lộ Kiều đặt đơn còng tay và qυầи ɭóŧ tình thú.
Thời điểm đặt hàng đến bước tính tiền, đầu cậu muốn bốc khói. Phát hiện chính mình vì Khương Dịch Duy thật sự có thể không hề có điểm dừng, đến loại đồ vật này cũng dám mua về.
Đại khái đem những đồ dùng của nhóc con Louis bố trí tốt, Khương Dịch Duy vừa lúc mang Louis vào nhà. Vừa mới chơi với Louis không lâu lắm hắn thay đồ thể dục rồi dẫn Louis đi chạy đêm, trên người ra không ít mồ hôi.
Lộ Kiều lấy tờ giấy cho Khương Dịch Duy lau mặt, bắt hắn đi tắm.
"Cùng nhau?" Khương Dịch Duy hỏi, cởϊ áσ đi về phía phòng tắm.
Lộ Kiều dựa vào cửa phòng tắm nhưng không đi theo Khương Dịch Duy vào: "Em mới tắm xong, nếu là luyến tiếc em, em có thể ở đây nhìn anh tắm."
Khương Dịch Duy khóe môi gợi lên ý cười, nếu Lộ Kiều muốn nhìn, hắn cứ thoải mái hào phóng, cho Lộ Kiều nhìn từ đầu đến chân cho kỹ.
Phòng tắm độ ấm vốn dĩ cao, hơn nữa dáng người Khương Dịch Duy cơ hồ tìm không ra một tia khuyết điểm. Quả nhiên xem Khương Dịch Duy tắm so với cùng tắm chung với hắn cảm giác không quá giống nhau.
Miệng cậu bỗng nhiên khô khốc, muốn đi vào phòng khách lấy nước. Mới xoay người đã bị Khương Dịch Duy cường tráng mà hữu lực kéo vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó gáy bị chế trụ, đón nhận nụ hôn triền miên của Khương Dịch Duy, mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ cũng chiếm hữu.
Lộ Kiều có chút thở không nổi, thấy Khương Dịch Duy không chịu tách môi mình ra, chỉ có thể dùng răng cắn lên môi Khương Dịch Duy một cái.
"Anh hung như vậy làm gì?" Lộ Kiều nhân cơ hội để thở.
Đầu lưỡi cậu tê dại, rõ ràng cảm giác được trên môi cũng có chút đau. Cúi đầu lại thấy áo ngủ trên người cũng bị vệt nước chưa lau khô trên người hắn làm ẩm ướt, cả người chật vật không chịu được.
Khương Dịch Duy không nói chuyện, còn cúi đầu muốn hôn Lộ Kiều.
Lộ Kiều trốn, làm nụ hôn rơi xuống cần cổ, nhẹ giọng nói câu: "Giống như sói đói."
Khương Dịch Duy ở Lộ Kiều xương quai xanh hôn hôn cắn cắn, thấp giọng nói: "Em là sơn dương đợi bị làm thịt "
Sơn dương này bị Khương Dịch Duy trị đến dễ bảo, chỉ là hôn môi vài cái, liền mềm như nước, không có chút sức lực.
Ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, Lộ Kiều miễn cưỡng có thể dừng lại, nhẹ giọng cầu: "Đừng ở chỗ này, đi lên giường được không?"
Khương Dịch Duy gật đầu.
Được nhẹ nhàng đặt lên giường, Lộ Kiều hướng Khương Dịch Duy ngoắc ngoắc ngón tay, thanh âm ái muội vang lên bên tai Khương Dịch Duy: "Lúc anh dẫn Louis ra ngoài chơi, em đã đặt mua còng tay và qυầи ɭóŧ tình thú, mấy ngày nữa là có thể giao đến."
Sợ Khương Dịch Duy hiểu lầm, Lộ Kiều còn giải thích vài câu: "Em trước đó nói thật a! Không phải em tao, không thể không mua những thứ đó. Mà là em thấy anh mặt đầy khát khao, một bộ dáng rất muốn, bằng không em cũng không có mua mấy cái đồ quỷ đó."
"Anh biết." Khương Dịch Duy cọ cọ mũi Lộ Kiều, "Bởi vì em sủng anh."
Nam nhân này trên giường thật sự cái gì cũng sẽ nói.
Lộ Kiều nghe Khương Dịch Duy nói xong câu đó đều ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Anh biết là được."
Khương Dịch Duy nghe lời.
Cảm xúc còn lại đêm nay kích động cùng phấn khởi, ôm Lộ Kiều làm nhiều vài lần. Đêm khuya tĩnh lặng, đại biệt thự đem tiếng rên của Lộ Kiều phá lệ vang lên rõ ràng.
Louis đang ngủ bị tiếng kêu bừng tỉnh, tung ta tung tăng chạy đến phòng ngủ của chủ nhân. Cho rằng Khương Dịch Duy đang khi dễ Lộ Kiều, có hướng phía Khương Dịch Duy kêu to vài tiếng.
Động tác Khương Dịch Duy dừng lại, quay đầu nói với Louis không có việc gì, bắt nó ngoan ngoãn trở về ngủ.
Hô hấp Lộ Kiều gấp gáp, cánh tay che đôi mắt, cả cổ đều là màu hồng.
"Còn có sức tiếp tục sao?" Khương Dịch Duy ôm lấy Lộ Kiều, ở bên tai hắn hỏi.
Lộ Kiều gật đầu: "Miễn cưỡng có thể kiên trì một lát."
-
Sáng sớm ngày hôm sau, không đến 7 giờ Khương Dịch Duy đã rời giường. Lộ Kiều có buổi chụp hình buổi chiều, có thể tiếp tục ăn vạ trên giường ngủ nướng. Làm tốt bữa sáng, Lộ Kiều còn mê ngủ nói cái gì cũng không chịu dậy ăn một miếng.
Khương Dịch Duy thật sự không có biện pháp, đỡ Lộ Kiều dậy bắt cậu uống mấy ngụm sữa bò.
Sau đó Lộ Kiều một nằm nữa nằm bệt trên giường.
Cậu nhăn mặt, lười đến nỗi không muốn nhúc nhích, lẩm bẩm trong miệng: "Em vốn dĩ không muốn đi WC, anh còn bắt em uống sữa..."
Ngữ khí nỉ non oán trách, rất giống bạn nhỏ cáu kỉnh. Khương Dịch Duy bế Lộ Kiều lên, đem người ôm đến toilet. Hắn tự thân vận động, Lộ Kiều vẫn đang ở tình trạng mơ hồ như cũ mà giúp Lộ Kiều nhắm ngay bồn cầu, nói: "Đi đi."
Khương Dịch Duy không phải lần đầu tiên giúp Lộ Kiều như vậy, đêm động phòng hắn cũng hỗ trợ cậu như vậy. Nhưng ngày đó Lộ Kiều tiểu rất thuận lợi, không giống sáng nay nhắm nửa ngày cũng không thể ra một giọt.
Khương Dịch Duy tự hỏi thật lâu, hỏi một câu: "Cần thổi sao?"
Lộ Kiều bị lời này làm sợ đến mức có chút thanh tỉnh, nghe thấy nửa cái âm tiết từ trong miệng Khương Dịch Duy phát ra. Không kịp nói không cần, kéo sự tập trung chú ý về, rốt cuộc cũng thành công tiểu ra.
Người cũng có chút tinh thân, Khương Dịch Duy có ý đồ bắt Lộ Kiều đi ăn sáng.
Lộ Kiều ngồi ở ghế tùy tiện ăn vài miếng, ăn không quá nhiều đã có chút no. Hơn nữa tối qua bị Khương Dịch Duy lăn lộn đến sáng, đỡ eo rồi lại bò lên giường nằm.
Khương Dịch Duy thay quần áo rồi ngồi ở mép giường giúp Lộ Kiều tém góc chăn, nói: "Hôm nay đừng lái xe máy đến công ty, buổi chiều anh bảo tài xế đến đón em."
Lộ Kiều gật gật đầu.
Cho dù Lộ Kiều muốn lái xe, mông cậu cũng không cho phép.
Khương Dịch Duy đi rồi, Lộ Kiều ngủ một giấc đến 11 giờ.
Lúc tỉnh lại chậm rì rì mà xốc chăn lên, chân vừa xuống, nghênh đón cậu không phải sàn nhà lạnh lẽo, ngược lại là một mảng lông mềm như nhung.
Chân bị móng vuốt lay một chút, Lộ Kiều mới phản ứng lại thứ mình vừa đυ.ng phải là Louis. Cúi đầu nhìn xuống, Louis ngoan ngoãn nằm ở dưới giường, còn đem dép của cậu đè dưới thân.
"Ngoan, trước đem dép cho ta mang vào."
Louis thật sự có thể nghe hiểu đứng lên, nhìn Lộ Kiều đi dép xong còn hướng phía cậu kêu hai tiếng, dùng miệng cắn ống quần Lộ Kiều đem người túm đến bàn ăn.
Lộ Kiều phát hiện trên bàn là đồ ăn Khương Dịch Duy đã làm lúc cậu ngủ bù. Bên cạnh còn tri kỷ dùng giấy note bảo cậu dùng lò vi sống hâm nóng rồi hãy ăn.
Trong lòng Lộ Kiều ấm áp, đem đồ ăn hâm nóng, lại đun nước pha một cốc nước chanh mật ong. Cổ họng cậu thật sự quá đau, giọng phát ra có chút khàn khàn.
Đặt ấm nước, cậu ở nhà bếp vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại. Nước sôi phát ra tiếng huýt, di động Lộ Kiều cũng vừa lúc vang lên.
Người gọi đến là Đoạn Diễn Lâm.
Ấn nhận cuộc gọi, Lộ Kiều một tay cầm điện thoại, một tay cầm ấm nước, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lộ Kiều......" Đoạn Diễn Lâm thanh âm nặng nề.
Trong lòng Lộ Kiều không khỏi hoảng hốt, tay run mà đem nước rót tràn cả ra ngoài. Cậu còn chưa kịp hỏi Đoạn Diễn Lâm làm sao vậy, nghe thấy Đoạn Diễn Lâm lại nói: "Dì Lộ nàng..... Không ổn.."
22Aug21