Bồn tắm sứ kiên cố nhưng lại không thể so với l*иg ngực Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy giam trong ngực, giống như nhà giam kín không một khẽ hở, hô hấp cũng khó khăn.
Ở phương diện này Khương Dịch Duy có chút bá đạo, lần đầu của hai người Lộ Kiều đã cảm nhận được. Nhưng lần này Khương Dịch Duy cũng không dám quá phận, sợ Lộ Kiều chịu không nổi.
Lộ Kiều mệt đến không được, lúc bị ôm về giường nghĩ rằng hai người bọn họ không cần thiết phải đi suối nước nóng. Trước sau cũng là làm trong nước, cảm giác ở bồn tắm cũng khá tốt.
Lúc này giọng cậu có chút khàn, Khương Dịch Duy đứng dậy lấy nước cho cậu.
Đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, lại xốc chăn lên dán cao dán lên eo Lộ Kiều một lần nữa.
Khi nãy ở phía trước bị nước bắn vào người, Lộ Kiều chỉ muốn Khương Dịch Duy ở phía sau nhẹ một chút. Nhưng vẫn không thoát được mà ngã vào l*иg ngực hắn, nhìn thấy cao dán trôi trên mặt nước mới phản ứng lại.
Lộ Kiều sờ sờ sau eo, thở ngắn than dài: "Cho anh làm ở tư thế này, cái eo già của em hoàn toàn không chịu được."
Khương Dịch Duy nhẹ nhàng đẩy tay Lộ Kiều qua một bên, tiếp tục giúp cậu dán cao: "Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng."
Lộ Kiều cười, xoay người đối mặt với Khương Dịch Duy, ngón trỏ ngoắc ngoắc muốn hắn tới gần mình một chút.
Khương Dịch Duy làm theo, sau cổ căng thẳng vì bị Lộ Kiều ôm chặt lấy.
"Em bảo anh làm nhẹ sao?" Lộ Kiều nói xong còn hôn lên môi Khương Dịch Duy một cái, "Không được nhẹ."
Đôi mắt Khương Dịch Duy tràn đầy ôn nhu, gật gật đầu rồi thuận thế ôm Lộ Kiều lên giường.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Lộ Kiều nhắm mắt lại mơ hồ hỏi: "Có phải sắp đến ngày 10? Mau đến lúc đi Ireland chụp ảnh cưới đi?"
"Sẽ nhanh thôi." Khương Dịch Duy nghe giọng Lộ Kiều tràn ngập ủ rũ, xoa xoa đầu ngón tay Lộ Kiều nói, "Ngủ đi."
Lộ Kiều không nói nữa, chỉ có tiếng hô hấp đều đều truyền đến. Như có như không, giống như giọng nói thì thầm bên tai, làm đáy lòng Khương Dịch Duy mềm thành một mảnh.
Tới ngày 10, phi cơ tư nhân của Khương Dịch Duy bay 13 tiếng đồng hồ đến sân bay Ireland.
Lộ Kiều cuộn thảm lông quanh người thành một bọc ngủ suốt quãng đường, lúc tỉnh lại đầu óc quay cuồng, bị điều hòa phả vào, cả người đều lạnh. Tới phòng khách sạn còn chưa rửa mặt liền ngã vào giường.
Cũng may Khương Dịch Duy sợ Lộ Kiều không chịu nổi, trước đó đã uống thuốc.
Lấy nước rồi đổ thuốc vào lòng bàn tay, Khương Dịch Duy nhẹ nhàng xoa cằm Lộ Kiều, dỗ dành nói: "Há miệng."
Lộ Kiều nhăn mày chui sâu vào trong chăn, giống y như đứa trẻ mà cự tuyệt: "Không muốn uống."
Khương Dịch Duy có bao nhiêu kiên nhẫn đều lấy ra dỗ dành Lộ Kiều: "Tiểu Lộ, ngoan."
Ai được sủng đều dễ được một tấc lại muốn tiến một thước, Lộ Kiều cũng không ngoại lệ. Ỷ vào chính mình được sủng, biết Khương Dịch Duy đối với mình không có biện pháp, trực tiếp đem chăn trùm đầu.
"Tiểu Lộ không muốn ngoan...." Âm thanh cách tấm chăn nghe vừa mềm vừa nhu, "Tiểu Khương ngoan, em không có việc gì, ngủ một giấc là khỏe thôi."
Sao có thể không có việc gì?
Nhìn bọc chăn trước mặt, lại nhìn viên thuốc trong tay Khương Dịch Duy không khỏi thở dài. Hắn bỏ ly nước xuống, một tay xốc chăn lên, một tay khác đem thuốc bỏ vào miệng.
Cái chăn cách trở hai người bị xốc ra, Lộ Kiều còn ngốc không biết sao lại thành thế này thì cảm thấy gáy mình bị nhẹ nhàng khống chế.
"Làm..." còn chưa nói ra miệng, Lộ Kiều đã bị Khương Dịch Duy chặn môi.
Viên thuốc trong hàm bị Khương Dịch Duy dùng đầu lưỡi đẩy qua, đắng đến độ Lộ Kiều nhíu mày.
"Em đã nói không muốn uống thuốc...." Bị bắt nuốt thuốc xuống, Lộ Kiều trừng mắt liếc Khương Dịch Duy một cái, còn muốn dùng chân đá người.
Khương Dịch Duy để Lộ Kiều đạp năm sáu cái, lại không cảm thấy được một tia đau đớn. Hắn phát hiện Lộ Kiều căn bản không nỡ dùng sức.
Hắn cười một chút, nắm lấy mắt cá chân Lộ Kiều: "Uống nước."
Lộ Kiều rút cổ chân ra, nhìn ly nước rồi cố ý nói một cách đáng thương: "Không uống, cho đắng chết em đi."
Khương Dịch Duy dở khóc dở cười, lông mày hơi nhíu: "Muốn anh uy em uống?"
"Anh lời nào nghe ra em có ý này?" Lộ Kiều một lần nữa nằm xuống giường, mắt trông đợi mà nhìn Khương Dịch Duy.
Trong lòng nghĩ: Uy đi, uy đi! Anh mau đến uy em a!
Khương Dịch Duy cầm lấy ly nước, đầu tiên là cúi người hôn hôn cái trán Lộ Kiều, sau đó mới như Lộ Kiều mong muốn, tự mình "Uy" hắn uống nước.
Uống nước dần dần biến thành hôn môi, Lộ Kiều hô hấp càng thêm dồn dập, bình tĩnh lại mới hỏi Khương Dịch Duy: "Không sợ bị em lây bệnh sao?"
Khương Dịch Duy lắc đầu, muốn ôm cả chăn lẫn Lộ Kiều kéo vào trong l*иg ngực: "Cùng nhau bệnh, cũng khá tốt."
"Đồ ngốc, ai muốn cùng anh bị bệnh a..." Cằm Lộ Kiều gác trên bả vai Khương Dịch Duy, "Có thể chỉ một người bị, làm gì có ai muốn cả hai người đều bị."
Cảm giác bị bệnh như thế nào cậu đều đã trải qua, nên chỉ cần nghe thấy "thuốc" thì bên lỗ tai liền có tiếng ầm ầm vang lên.
Lộ Kiều ngẩng đầu lên một chút, trong mắt mang theo chút ủ rũ của người bệnh: "Em ba ngày hai bữa bệnh một lần, anh có chê em phiền hay không?"
Khương Dịch Duy vừa định mở miệng nói sẽ không, liền nghe Lộ Kiều nói tiếp: "Có tính chê em phiền cũng đã muộn, chứng cũng đã lãnh, không thể trả hàng lại."
Khương Dịch Duy hôn lêи đỉиɦ đầu Lộ Kiều, đem người trong lòng ngực ôm chặt hơn nữa.
Hắn làm sao có thể trả hàng, lúc trước biết Lộ Kiều muốn xem mắt, hắn sốt ruột hoảng hốt mà lên trang web xem mắt đăng ký.
Nhiều năm như vậy, tâm ý của hắn đối với Lộ Kiều chưa từng thay đổi.
Tất cả tạp chí có Lộ Kiều chụp ảnh hắn đều mua, biết được Lộ Kiều nhận được lời mời của nhãn hàng cao cấp, hắn suốt đêm bay ra nước ngoài, chỉ vì coi trọng một cái liếc mắt của Lộ Kiều trên đường catwalk.
Đáng tiếc bởi vì lương Hoàn, Lộ Kiều không có thể xuất hiện ở đó.
Nếu sớm thu mua công ty Lộ Kiều một chút thì tốt rồi, ít nhất cũng không để Lộ Kiều chịu những bất công đó.
Nghĩ vậy, Khương Dịch Duy âm thanh mang ẩn dấu chút tự trách, thấp giọng nói: "Lương Hoàn bị anh sa thải, anh sẽ tìm một người dẫn dắt em."
Nghe Khương Dịch Duy đột nhiên nhắc đến Lương Hoàn, Lộ Kiều giật giật cơ thể: "Bảo sao ngày hôm đó quay chụp xong cũng tìm không thấy hắn. Anh đuổi hắn, là bởi vì em?"
Khương Dịch Duy gật đầu.
Ân oán quá khứ Lộ Kiều không muốn nhắc lại, cậu cảm kích Khương Dịch Duy, nhưng không muốn vì quan hệ của mình và Khương Dịch Duy mà trở nên đặc biệt.
"Không cần tìm người quản lý cho em," Lộ Kiều từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, "Không phải còn Trần Tây Nam sao? Lúc trước vẫn luôn là hắn cùng Lương Hoàn thay phiên dẫn dắt bọn em."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Lộ Kiều đánh gãy lời nói Khương Dịch Duy, "Có anh quản em chưa đủ sao? Trừ anh ra, em không muốn có người khác quản em."
Lời nói Lộ Kiều dễ nghe đến phạm quy, Khương Dịch Duy nghe được trong lòng có chút ấm áp. Người trong ngực còn bắt đầu bò lên người hắn, cả người hoàn toàn nằm trên người hắn, đầu gối co lên ngực hắn.
Ngữ khí nói chuyện đều là làm nũng: "Lời em nói anh có nghe thấy không a... Ngàn vạn lần đừng tìm người quản lý riêng cho em."
Lòng Khương Dịch Duy liền mềm, ôm lấy éo Lộ Kiều eo nói: "Không tìm."
"Vậy được" Lộ Kiều thở dài nhẹ nhõm, lười biếng mà nhắm mắt lại, "Em ở trên người anh nằm một lát, thật sự khó ngủ tiếp..."
Khương Dịch Duy sờ sờ đầu Lộ Kiều, sau đó khẽ vuốt lưng Lộ Kiều muốn Lộ Kiều mau đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm mạo của Lộ Kiều tựa hồ nặng thêm. Nói chuyện mang theo chút giọng mũi khác với bình thường.
Khương Dịch Duy muốn để Lộ Kiều rời giường ăn sáng, Lộ Kiều dùng âm thanh như vậy nói không muốn động, hắn trực tiếp không có cách nào với Lộ Kiều.
Đem bữa sáng đặt trên giường, hắn nửa dỗ nửa thương lượng, mới buộc được Lộ Kiều mở nửa con mắt ngồi dậy, từng miếng từng miếng mà ăn xong bữa sáng.
Thật giống như chăm tiểu hài tử, nhưng Khương Dịch Duy thật sự thích loại cảm giác này.
Lộ Kiều ngày thường liêu nhân thế nào, tùy hứng làm nũng thế nào hắn đều thích nhìn.
Vô luận Lộ Kiều có bộ dáng gì, đều là bộ dáng hắn thích nhất.
Tới buổi chiều, Lộ Kiều rốt cuộc cũng có chút tinh thần. Khi cùng Khương Dịch Duy xuất phát đến địa điểm chụp ảnh cưới, Trần Diệp nhắn tới một cái Wechat.
Mở ra liền thấy là thiết kế lễ phục hôn lễ. Trên hình là lễ phục một trắng một đen, bên trong áo khoác tây trang là áo sơ mi trắng họa tiết, ngay cả cúc áo cũng tinh xảo, vừa thời thượng, vừa sang trọng.
Lộ Kiều nhìn bản vẽ nhịn không được mà ảo tưởng bộ dáng cậu cùng Khương Dịch Duy mặc lễ phục, ở giáo đường tuyên thệ.
Trần Diệp: |Vừa lòng không a? Nhanh trả lời cho ta một câu, vừa lòng ta liền đi ngủ bù, bị bộ lễ phục của ngươi tra tấn đến vài đêm không ngủ.|
Lộ Kiều: 【 Đặc biệt vừa lòng! 】
Đem bản vẽ cho Khương Dịch Duy xem, Khương Dịch Duy cũng cảm thấy không tồi, còn nhờ Lộ Kiều hỗ trợ hỏi xem Trần Diệp có nguyện ý hợp tác với công ty để thiết kế lễ phục cho người nổi tiếng hay không.
Trần Diệp đương nhiên nguyện ý, liên tiếp gửi tới vài cái mặt khóc lớn, nói: 【 Lão tử rốt cuộc cũng chờ được người có tuệ nhãn thức châu xuất hiện! 】(mắt nhìn người)
Lộ Kiều không cùng nói chuyện với Trần Diệp lâu, Ireland lệch với đại lục lệch nhau 7 tiếng, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Tắt điện thoại không bao lâu đã đến địa điểm chụp ảnh.
Xuống xe, nhϊếp ảnh gia cho Lộ Kiều và Khương Dịch Duy đi thay quần áo trước.
Cũng là áo sơ mi một trắng một đen bằng tơ lụa cao cấp.
Áo sơ mi đen của Khương Dịch Duy cổ rộng cũng không tính là quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ lộ đến dưới xương quai xanh một chút.
Lộ Kiều mặc một chiếc áo sơ mi trắng lộ hơi nhiều một chút, phía trước cổ áo trễ đến ngực, sau lưng dùng dây thừng đan lộ đến bên hông. Dây thừng đan với nhau làm làn da lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn có chút kỳ lạ.
Mặc quần áo lên, càng làm kiên định ý tưởng của Lộ Kiều
Cậu đứng trước gương quay trái quay phải, nghe tiếng tiếng Khương Dịch Duy đứng bên ngoài hỏi: "Thay xong rồi sao?"
"Xong rồi." Lộ Kiều trả lời hắn, kéo tấm màn phòng thay đồ ra.
Tấm màn che trước mặt bị kéo ra, một động tác đơn giản thế nhưng trong mắt Khương Dịch Duy giống như hình ảnh quay chậm.
Hắn từng chút mang hình Lộ Kiều mặc áo sơ mi trắng thu vào trong mắt, cùng với cảnh tượng lần đầu hắn thấy Lộ Kiều mặc đồ trắng biểu diễn chồng lên nhau.
Hô hấp Khương Dịch Duy trở nên nặng nề, hình ảnh lúc trước và hiện tại luân phiên xuất hiện, lúc này hắn mới phát hiện Lộ Kiều vẫn luôn thay đổi.
Từng là thanh xuân tràn ngập sức sống hiện tại đã trở thành tùy ý mà tiêu soái. Nhưng bất luận có thay đổi thế nào, đều là Lộ Kiều mà hắn yêu nhất.
Lộ Kiều bị ánh mắt nóng rực của Khương Dịch Duy nhìn đến tim đập liên hồi, đầu ngón tay chọt chọt ngực Khương Dịch Duy, ra vẻ bình tĩnh: "Ngẩn người rồi ư... Bị em mê hoặc?"
Khương Dịch Duy gật đầu, thuận thế nắm lấy tay Lộ Kiều. Đem người túm lấy, nhẹ nhàng mang người tiến vào lòng.
Tay đỡ ở sau cổ Lộ Kiều, Khương Dịch Duy rũ mắt dùng giọng trầm thấp nói bên tai Lộ Kiều một câu mà rất lâu trước kia muốn nói với cậu.
Hắn nói: "Tiểu Lộ, em thật đẹp."
Đúng vậy, người hắn yêu thật sự rất đẹp.
Đẹp nhất trên thế giới này, đẹp đến trong đám người muôn hình muôn vẻ, chỉ có Lộ Kiều mới làm hắn cảm thấy lộng lẫy lóa mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lộ: Tiểu khương cũng đẹp, là người đẹp nhất thế giới.
15Aug21