Chương 14

Ôn Du Tịnh chọn cắt hai nhánh lan quân tử nở rộ, tỉ mỉ cắt xén cành lá, cắm vào bình hoa rồi trở về biệt thự theo lối cửa sau.

Cậu đi thẳng lên lầu đổ nước vào bình hoa, đặt nó lên tủ đầu giường, chỉnh lại hoa mới vào phòng bếp tiếp tục giúp đỡ.

Nhung Thu gắp một miếng thịt kho tàu mới kho xong đưa tới bên môi Ôn Du Tịnh: "Ôn Ôn, nếm thử vị xem nào."

Ôn Du Tịnh há miệng cắn một miếng, thịt kho mềm, nạc mỡ đan xen không hề ngán còn có vị ngọt của thịt, ăn cực ngon.

"Thế nào?" Nhung Thu lấy khăn giấy lau nước thịt dính bên khóe môi cậu.

"Ngon ạ!" Ôn Du Tịnh chân thành giơ ngón cái lên.

"Cảm ơn đã khen." Nhung Thu miết nhẹ lòng bàn tay cậu một cái, quay lại múc thịt kho ra.

Ôn Du Tịnh đỏ mặt đi đến giúp một tay, bưng dĩa thịt kho tới bàn ăn.

Không lâu sau, trên bàn ăn lớn đã bày đầy đồ ăn, tám người ngồi xuống vây quanh bàn ăn.

Vì xây dựng chương trình có hiệu quả, chủ đề trò chuyện của mọi người hoặc là đùa giỡn hài hước, hoặc là xoáy sâu vào để buôn chuyện, trong đó, chủ đề nhiều nhất là Ôn Du Tịnh và Nhung Thu.

"Nhớ trước đây lúc đóng phim với thầy Nhung, người trong đoàn phim bọn tôi còn từng hỏi thầy Nhung định khi nào kết hôn, lúc đó thầy Nhung bảo xem vào duyên phận, kết quả chớp mắt đã kết hôn." Ở đây Trần Diệu và Nhung Thu xem như là khá quen thuộc, cho nên nói chuyện cũng không quá câu nệ: "Thầy Nhung và thầy Ôn ai cầu hôn trước vậy?"

"Tôi." Nhung Thu chủ động ôm chuyện này: "Da mặt em ấy mỏng, tôi phải chủ động chút.

"Dù sao chủ động mới có câu chuyện mà~" Vương Vân Vân ở bên cạnh cười tủm tỉm phụ họa: "Chồng em cũng không làm chuyện đó, nhớ năm ấy là em cầu hôn đó!"

Sở Hựu Thanh là diễn viên nhạc kịch, lúc nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, nhưng tính tình rất thẹn thùng, so với Vương Vân Vân hoạt bát hướng ngoại thì hoàn toàn là hai thái cực. Cậu ta bị Vương Vân Vân nói cho cứng họng, vội vàng gắp cho cô nàng chén đồ ăn đầy ắp: "Ăn nhiều vào."

Ôn Du Tịnh cảm thấy tương tác giữa họ thật thú vị, không kìm được mà nhìn thêm mấy lần, vô thức nghĩ đến mình và Nhung Thu. Dù họ là giả nhưng hầu hết đều là Nhung Thu chủ động, đúng là mình chưa từng làm gì.

Nhung Thu nhận ra tầm mắt của cậu, mím môi dưới, kề sát vào tai cậu thì thầm: "Đang nhìn Vương Vân Vân à?"

Ôn Du Tịnh hơi giật mình, lúc nghiêng đầu còn chưa kịp giấu sự ngạc nhiên trong mắt, nhất là khi cậu phát hiện khoảng cách của hai người quá gần, trái tim đập thình thịch, cụp mắt theo phản xạ, còn né ra phía sau.

Ánh mắt Nhung Thu tối đi, anh giơ tay lên níu gáy cậu kéo cậu đến gần mình, thầm thì lần nữa: "Sao Ôn Ôn lại không nhìn anh?"

Ôn Du Tịnh chớp chớp mắt, mặt nóng hổi, ngón tay luống cuống nắm chặt ống tay áo của chiếc áo lông. Cậu không biết cử chỉ thân mật của Nhung Thu là vì hiệu quả của chương trình, còn ngây thơ giải thích: "Không có nhìn cô Vương, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Nhung Thu hỏi tới.

"Cảm thấy cách ở chung của cô ấy và thầy Sở rất thú vị, tình cảm cũng tốt, có hơi... hâm mộ." Cổ Ôn Du Tịnh khẽ cử động, thì thầm nói lời thật lòng.

"Anh..." Nhung Thu còn chưa nói xong đã bị Hạng Bạch Thu ngắt ngang.

"Thầy Nhung, lần đầu tiên anh và thầy Ôn hôn môi là ở đâu thế?"

Câu hỏi khiến cả hai người bất ngờ không kịp đề phòng, sắc đỏ trên mặt Ôn Du Tịnh vẫn còn chưa tan hết, Tư Thanh cười nói: "Du Tịnh và thầy Nhung đang thì thầm đúng không? Mặt đỏ rần kìa."

Nhung Thu nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Da mặt Ôn Ôn mỏng lắm, rất đáng yêu."

"Vậy lần đầu tiên hôn môi ở đâu thế ạ?" Hạng Bạch Thu hỏi lần hai: "Em thay mặt đông đảo khán giả hỏi đó, chắc chắn là họ cực kì tò mò!"

...

Lượt bình luận vì sự truy hỏi của Hạng Bạch Thu mà hoàn toàn nóng lên.

[Đúng!!! Tò mò!!! Mau nói đi!!!]

[Tôi cược một gói que cay! Ở trên giường!]

[Đệch! Tên trên giường ở trên đứng lại, cậu phải bị cấm ngôn!]

[Rốt cuộc Nhung Thu có trả lời hay không? Không nói để tôi hôn bé Ôn, bé Ôn của chúng qua thật sự quá là ngoan quá là đáng yêu hu hu hu]

[Fans của Nhung Thu thấy hời cho Nhung Thu, trâu già gặm cỏ non, tôi cũng muốn hôn bé Ôn -3-]

[Vừa nãy lúc thì thầm mặt bé Ôn đỏ như cà chua ý, nghi ngờ hợp lý người nào đó hôn trộm bé Ôn!]

[Hạng Bạch Thu làm quá đẹp! Nhân tiện hỏi bọn họ yêu đương từ khi nào đi!]

...

Những câu hỏi ngoài kịch bản Ôn Du Tịnh không thể nào trả lời, bình thường trong những tình huống này, cậu sẽ giao quyền chủ động cho Nhung Thu.

Sau đó, giây kế tiếp, cậu nghe Nhung Thu nói: "Ở trường học."

Phù hợp với điểm bọn họ học cùng trường trong kịch bản của Kiều Nhất, nghe qua dường như không có vấn đề gì.

"Trường học sao? Quao! Vậy nói cách khác là hai người yêu nhau rất lâu rồi!" Mộ Diểu kêu lên kinh ngạc: "Chẳng lẽ... Cấp ba?"

"Thật sự không sớm như vậy, Ôn Ôn nhỏ hơn tôi ba tuổi, yêu sớm là không đúng." Nhung Thu nói xong thì nghiêng đầu nhìn Ôn Du Tịnh, nét cười hiện rõ trên mặt.

Ôn Du Tịnh ngại ngùng di di chân, thuận theo nói: "Vâng, lúc anh ấy tốt nghiệp em còn đang học cấp ba, bọn em... Đại học cũng học cùng trường."

"Đúng là có duyên."Tư Thanh không kìm được hâm mộ.

"Tư Thanh, em và anh Trần Diệu là thanh mai trúc mã, tình yêu mà người khác ước còn chẳng được." Nhung Thu trả lời lại.

Phải biết rằng chuyện Tư Thanh và Trần Diệu là thanh mai trúc mã là sự thật được giới giải trí công nhận, họ còn là cặp vợ chồng thắm thiết mà nhiều người ước cũng chẳng được.

Đây là lần đầu tiên Ôn Du Tịnh nghe chuyện này còn có nhiều dính dáng như vậy, suy nghĩ của cậu bay xa hơn.

Ăn xong, mọi người dọn dẹp sạch chén đũa trên bàn rồi ai về phòng nấy.

Sau khi vào phòng ngủ, lúc thấy hai nhánh lan quân tử trên tủ đầu giường anh đứng lại. Một lát sau, anh xoay người nhìn thẳng vào mặt Ôn Du Tịnh: "Lan quân tử à, em vào vườn hoa cắt sao?"

"... Vâng." Ôn Du Tịnh hơi căng thẳng gật đầu: "Mẹ... Anh thích, anh cũng thích, cho nên em cắt hai nhánh."

Rất lâu trước đây Ôn Du Tịnh đã biết mẹ Nhung Thu thích lan quân tử, đây cũng lý do tại sao ngoài ngôi nhà lại trồng đầy lan quân tử. Tuy rằng trên bách khoa nói Nhung Thu thích hoa hồng, nhưng theo hiểu biết của cậu, có lẽ người này thích lan quân tử hơn.

Từ khi kí hợp đồng đến nay, Ôn Du Tịnh tự cho rằng mình chưa làm gì cho Nhung Thu, nhưng đối phương vẫn luôn giúp cậu. Từ tiền đến hợp đồng quản lý, bây giờ lại dẫn cậu tham gia chương trình để cậu ké chút hào quang, dù cho từ lúc bắt giao dịch, cậu vẫn luôn nghĩ có thể làm chút việc gì đó cho Nhung Thu, dù là việc nhỏ cũng được, chỉ cần anh thích.

Nhung Thu không rõ hiện tại trong lòng mình có cảm giác gì, có nỗi đau nhớ đến người mẹ mất sớm, lại có cảm giác được người khác để ý, quan tâm ấm áp, xót xa lại ngọt ngào khiến mắt anh cay cay.

Ôn Du Tịnh thấy anh đứng yên thì vô cùng căng thẳng, gục đầu xuống giải thích chuyện trên bàn cơm: "Em hâm mộ thầy Sở và cô Vương, là vì em cảm thấy họ... Chăm sóc nhau, giữa chúng ta luôn là anh chăm sóc em, em lại chưa hề làm gì, cho nên..."

"Cho nên, muốn làm chút gì đó cho anh, chỉ là cắt hoa có lẽ không quá bắt mắt, sau này em sẽ cố gắng..."

Ba chữ sau cùng gần như chỉ là hơi thở, vì cậu bị Nhung Thu ôm chặt vào ngực.

"Đây là Ôn Ôn nhà ai đây, sao lại ngoan như vậy chứ?" Nhung Thu hít sâu một hơi, dù đại não của anh đang không ngừng nhắc nhở rằng những việc Ôn Du Tịnh làm có thể chỉ là đang diễn kịch, nhưng anh vẫn nói ra nỗi lòng ẩn giấu nhiều năm: "Là của anh, Ôn Du Tịnh, em là của anh."