Xuất phát Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn __________
Bãi biển Tây Hải là một địa điểm nổi tiếng trên thế giới thu hút khách du lịch, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách từ khắp nơi tới đây nghỉ dưỡng.
Phó Minh Dã là người thuộc phái hành động, Thích Bạch Trà vừa mới nói muốn đi du lịch tới bãi biển Tây Hải, hắn đã gọi điện thoại cho người thu xếp.
Phó Minh Dã có trợ lý sinh hoạt, ngày thường đều không cần dùng tới anh ta, cho nên cơ bản chỉ là vật trang trí. Khó khăn lắm mới có cơ hội một lần được nhận điện thoại của Phó tổng, trợ lý sinh hoạt kích động đến nỗi suýt nói năng lộn xộn: "Phó tổng, ngài có yêu cầu phân phó gì không ạ?"
Thật tốt quá, cuối cùng anh ta đã có thể có tác dụng! Mặc dù kiểu công tác không cần làm gì cũng được hưởng lương này rất chi là thảnh thơi, nhưng chung quy lại vẫn khiến anh ta cảm thấy không chân thực, ngày nào cũng phải lo lắng mình bị cuốn gói đuổi đi.
Phó Minh Dã nói: "Thu xếp một máy bay đến bờ biển Tây Hải."
"Vâng." Trợ lý sinh hoạt nhanh chóng lên mạng kiểm tra vé máy bay, "Xin hỏi ngài muốn đặt khoang hạng nhất chiều nay hay khoang hạng nhất của sáng mai?"
"Khoang hạng nhất là cái gì?"
"......" Trợ lý sinh hoạt cảm thấy có chút mắc nghẹn, "Chính là loại khoang tốt hơn khoang phổ thông một chút....." Không thể nào, chẳng lẽ Phó tổng muốn ngồi khoang phổ thông để trải nghiệm cuộc sống? Thật gần dân, thật bình dân, thật bình dị gần gũi quá đi.....
Câu tiếp theo của Phó Minh Dã chính là: "Lập tức thu xếp một máy bay tư nhân." Sau đó cúp điện thoại.
Trợ lý sinh hoạt: "......"
Suýt thì quên mất, đại gia số một Trung Quốc căn bản không cần book vé máy bay, người ta có rất nhiều máy bay tư nhân.
Thích Bạch Trà nhìn hắn cúp máy, kinh ngạc nói: "Nhanh vậy?"
"Chẳng phải em muốn đi sao, thay vì chọn ngày thì nhắm ngày có phải hơn không, ngay hôm nay đi." Phó Minh Dã nói.
"Hành lý em còn chưa xếp xong, cần chuẩn bị rất nhiều đồ." Tuy rằng mục đích cậu đi Tây Hải không phải là du lịch, nhưng ngoài mặt vẫn phải mang đi chút đồ đạc để làm bộ làm dáng chứ.
"Thiếu cái gì thì đến nơi mua là được, mang đi mang về nhiều đồ không tiện." Phó Minh Dã nói, "Coi như là lần tuần trăng mật thứ hai của chúng ta, hồi ấy ngoại trừ nhẫn kết hôn chúng ta còn chả mang theo thứ gì. Đúng rồi..... Nhẫn."
Hắn đột nhiên nhớ tới, lấy hai chiếc nhẫn trong tủ đầu giường ra: "Nhẫn cũng phải đeo."
Ở nước ngoài có ít người biết đến bọn họ, sẽ không khiến mọi chuyện trở nên quá rắc rối. Hắn muốn cho mọi người biết hắn đã kết hôn với Trà Trà, bọn họ là một đôi.
Tà Thần đại nhân thỉnh thoảng có chút ngây thơ vậy đấy.
Hơn nữa hắn còn có một tâm tư nhỏ. Đi dạo trên bãi biển, bơi trong nước biển, lặn xuống nước, lướt sóng đều vô cùng đương nhiên. Hai người họ không phải chưa từng làm mấy việc này, Trà Trà cũng sẽ bơi, nhưng rốt cuộc vẫn có nguy hiểm tiềm tàng.
Mỗi năm số lượng người đã táng thân giữa biển rộng nhiều không đếm xuể, hiện tại trạng thái bảo hộ của Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà đang ở đỉnh điểm, rất sợ cậu sẽ xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.
Người sở hữu nước mắt giao nhân sẽ có thể hô hấp ở trong nước. Đây cũng là một sự đảm bảo về độ an toàn.
Phó Minh Dã tự tay đeo chiếc nhẫn giao châu lên ngón áp út thon dài xinh đẹp của Thích Bạch Trà, sau đó đưa nhẫn long châu cho cậu: "Thích tiên sinh, đeo nhẫn giúp chồng em đi."
Thích Bạch Trà cười nói: "Anh sao lại làm ra vẻ như chúng ta kết hôn lại lần nữa vậy, còn không tự mình đeo luôn đi?" Nhưng vẫn nhận lấy chiếc nhẫn, tự mình đeo lên ngón tay Phó Minh Dã.
"Sống phải có chút cảm giác nghi thức." Phó Minh Dã nghiêm túc nói.
Điện thoại Phó Minh Dã lại đổ chuông, trợ lý sinh hoạt gọi tới: "Phó tổng, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sàng."
Hiệu suất làm việc nhanh ra phết.
Phó Minh Dã kéo Thích Bạch Trà đứng dậy, hai bàn tay đeo nhẫn đan chặt vào nhau: "Xuất phát."
_
Từ Trung Quốc đến bãi biển Tây Hải cần mười mấy tiếng, Thích Bạch Trà trên máy bay tựa đầu vào vai Phó Minh Dã ngủ một giấc.
Ngủ ngủ rồi lại ngủ, liền trượt xuống đùi hắn, tư thế cuộn tròn thành bé mèo con.
Lòng bàn tay Phó Minh Dã kê ở trên đùi, bảo vệ đầu cậu, sau đó lại nhẹ nhàng rút ra, yêu cầu tiếp viên hàng không đưa tới một tấm chăn mỏng, chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm áp hơn một chút.
Hắn phủ chăn lên người Thích Bạch Trà, đôi lông mày của Thích Bạch Trà quả nhiên dãn ra rất nhiều.
Phó Minh Dã xoa xoa tóc Thích Bạch Trà, lại nhéo nhéo hai má cậu.
Ghế trên máy bay có thể điều chỉnh ở mức phù hợp để nằm xuống nghỉ ngơi, Thích Bạch Trà lại thích dựa vào người Phó Minh Dã.
Còn không phải bé mèo nhỏ dính người sao?
—— Đương nhiên nếu luận theo mức độ dính người, chó còn dính người hơn cả mèo, đôi khi mèo rất cao lãnh. Nhưng Phó Minh Dã không thể hình dung Thích Bạch Trà giống với một chú chó nào được, nghe cứ như đang mắng chửi người vậy.
Tất cả đều do con người mà ra, chó chính là chó, chó rất đáng yêu, thế nhưng chả biết tại sao lại bị dùng với nghĩa xấu, bị một số ít con người dùng để mô tả ai đó. Chó rất chi là vô tội.
Dáng người Thích Bạch Trà nhìn thon gầy, cổ tay và đốt ngón tay rất có cảm giác chắc chắn, thịt trên mặt nhéo nhéo lại rất thoải mái. Thịt của cậu không phải loại mum múp, nhưng làn da lại mềm, vô cùng mịn màng, giống như trứng gà lột vỏ. Phó Minh Dã niết rồi lại niết, nghịch tới nghiện như đứa trẻ con ngồi nặn đất nặn dẻo.
Khi Trà Trà ngủ say mới ngoan ngoãn để hắn lật tới lật lui như vậy. Lúc tỉnh ngủ tuy rằng cũng rất dịu dàng, nhưng mà dịu dàng quá mức, khiến hắn thấy ngượng ngùng khi đùa bỡn..... không phải, khinh nhờn, cũng không phải..... không biết nữa.
Phó Minh Dã thích dáng dấp ôn tồn lễ độ của Thích Bạch Trà, lại càng thích công phá dáng dấp dịu dàng đoan trang của Thích Bạch Trà hơn.
Hắn nhéo nhéo rồi lại niết niết, Thích Bạch Trà cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Phó Minh Dã có gan làm trò xấu, lấy bút vẽ một con rùa đen nhỏ lên trán Thích Bạch Trà.
Tài năng hội họa của Tà Thần đại nhân thực sự thảm không nỡ nhìn, may mà nhờ có giá trị nhan sắc của Thích Bạch Trà vớt vát vượt qua gian nan, vì thế một con rùa đen xấu đui xấu hủi trên trán còn có thể nhìn ra được vài phần uy vũ.
Được vẽ trên trán của Tuyết Thần đại nhân mà có thể gọi là rùa đen sao? Phải gọi là Huyền Vũ.
Tà Thần đại nhân cực kỳ hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, hoặc là không làm, mà đã làm là phải làm đến cùng, trên khuôn mặt của ai đó bị vẽ đầy rùa đen nhỏ.
Sau đó chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, cài đặt chế độ chỉ Trà Trà xem được.
—— Có thấy rùa đen nhỏ này không?
—— Nhà tôi đấy.
_
Chờ tới giờ cơm tối, Phó Minh Dã làm như không có chuyện gì lay tỉnh Thích Bạch Trà, bảo cậu ăn cơm.
Đầu bếp tư nhân của máy bay lên thực đơn rất phong phú, hương vị nồng đượm, khiến người ta phải chảy nước miếng ra ba thước. Khi tiếp viên hàng không đưa bữa tối lên, Phó Minh Dã còn rất cẩn thận che kín mặt Thích Bạch Trà.
Trước mặt người ngoài, vẫn phải để lại mặt mũi cho Trà Trà.
Tiếp viên hàng không bày biện bữa tối xong xuôi rồi đẩy toa ăn rời đi, Phó Minh Dã mới nhẹ nhàng đẩy đẩy Thích Bạch Trà: "Trà Trà, dậy ăn cơm."
Hắn đẩy hai cái, Thích Bạch Trà mới lười biếng mở mắt ra: "Bữa sáng hay bữa tối vậy?"
Múi giờ ở Trung Quốc bị lệch so múi giờ Tây Hải. Bọn họ xuất phát vào buổi chiều, bay mười mấy tiếng, thời điểm tới nơi thì Trung Quốc đang là nửa đêm, ở Tây Hải đang là buổi chiều.
Cậu ngủ không biết bao lâu rồi, không phân biệt rõ thời gian.
"Bữa tối. Chúng ta còn chưa bay ra khỏi Trung Quốc." Trung Quốc lớn đến vậy mà.
"Ồ." Thích Bạch Trà ngồi dậy, cầm thìa bắt đầu dùng bữa tối.
Cậu xúc một thìa cơm đưa vào miệng, động tác khỏi cần phải nói, từ trước tới nay, Thích Bạch Trà giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã, rất có khí chất.
Mỗi tội bây giờ, trên mặt Thích Bạch Trà bị vẽ một đống rùa đen nhỏ, hành động có ưu nhã đến mấy thì cũng trở nên rất buồn cười. Quai hàm hoạt động theo động tác nhai nuốt, rùa đen nhỏ trên má cũng động theo, Phó Minh Dã nhìn một lát, trực tiếp cười ra tiếng.
"Phốc ——"
Thích Bạch Trà ngừng động tác, quay đầu nhìn Phó Minh Dã: "Sao đấy?"
Phó Minh Dã nháy mắt nghiêm chỉnh lại: "Không có gì."
Sau đó lại nhìn mặt Thích Bạch Trà, không nhịn được, cười còn to hơn.
"......" Thích Bạch Trà, "Phó tiên sinh?"
Phó Minh Dã đứng đắn trở lại: "Thật sự không có gì cả, chỉ là tự nhiên anh nhớ tới một chuyện vô cùng vui vẻ."
"Chuyện gì vui vẻ?"
"Chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật."
Thích Bạch Trà nói: "Phó tiên sinh, chúng ta kết hôn được một năm rồi."
"Anh vô cùng vui vẻ khi ở cạnh em."
Thích Bạch Trà bị lời này lấy lòng, hơi hơi cong môi.
Cậu cười lên luôn luôn rất đẹp mắt.
Nhưng hiện tại cậu cười, rùa đen nhỏ trên mặt lại động theo.
Phó Minh Dã lại bắt đầu: "Ha ha ha ——"
Nụ cười của Thích Bạch Trà thoáng chốc ngừng lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu lôi điện thoại ra, nhìn bản mặt mình trên màn hình.
Thích Bạch Trà: "......"
"Phó Minh Dã, anh là cái đồ khốn nạn!"
......
Cuối cùng, hai người dắt nhau vào nhà vệ sinh rửa sạch rùa đen trên mặt.
Thích Bạch Trà có thù tất báo, rùa đen trên mặt Phó Minh Dã còn nhiều hơn cậu một con. Nhưng cậu vẫn rất hậm hực.
Cậu cảm thấy cậu không hề chiến thắng. Cậu đã biến thành người ấu trĩ giống như Phó Minh Dã, cậu thua.
_
Mây ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu đen, trong nước bây giờ là ban đêm. Thích Bạch Trà vừa mới ngủ dậy nên không cảm thấy buồn ngủ — cho dù trên thực tế nếu cậu không ngủ được cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ — cho nên cậu không ngủ nữa.
Phó Minh Dã thấy cậu không ngủ nên cũng không ngủ theo.
Thời gian ở bên Trà Trà vô cùng quý giá, Trà Trà tỉnh mà hắn lại ngủ, quả thực là một tội đồ.
"Anh không buồn ngủ à?" Thích Bạch Trà hỏi.
"Không buồn ngủ." Phó Minh Dã nói, "Tới nơi rồi có thể tìm khách sạn nghe sau."
"Đừng nói đùa, còn mười mấy tiếng nữa đấy."
"Vậy lát nữa rồi anh ngủ." Phó Minh Dã quay đầu nhìn cậu, "Bây giờ muốn nói chuyện phiếm với em."
"Nói gì đây?" Đều đã là vợ chồng già với nhau, còn chủ đề mới mẻ gì mà nói đâu.
Cuộc sống sinh hoạt của hai người họ cũng không khác biệt gì so với các cặp vợ chồng bình thường. Ban ngày đi làm, buổi tối về nhà cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố, đêm khuya yên tĩnh thì lên giường, mỗi sáng sớm ngủ dậy đều có một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó lại tiếp tục đi làm.
Say chuyến du lịch vòng quanh thế giới mãnh liệt hùng hổ ban đầu, cuộc sống trở về sự dài lâu và bình đạm vốn có.
Bọn họ cũng không ngoại lệ.
Phó Minh Dã nói: "Nhân gian có một câu, thất niên chi dương. Nói rằng một đôi vợ chồng kết hôn đến năm thứ bảy, tình yêu dần dần trở thành tình thân, cuộc sống trở nên nhạt nhẽo, chỉ bởi vì đã mất đi cảm giác mới mẻ nên sinh ra mâu thuẫn, hôn nhân có nguy cơ đổ vỡ. Em cảm thấy câu nói này có đạo lý gì không?"
Hắn cũng chỉ tình cờ nhìn thấy câu nói này trên mạng. Thọ mệnh của thần rất dài, sẽ không dễ dàng động phàm tâm, động một lần chính là động cả đời. Nhưng con người lại không giống như vậy.
Hắn tin tưởng tình yêu của Trà Trà. Đời người quá ngắn, biến động lại nhiều, trường hợp kết hôn rồi ly hôn nhiều vô kể. Bọn họ mới kết hôn được một năm, thời gian còn dài, hắn muốn nghe suy nghĩ của Trà Trà.
Khi thần yêu một người, cũng muốn học cách quản lý mối quan hệ tình cảm theo phương thức của con người. Hắn muốn làm tốt hơn.
Thích Bạch Trà trả lời: "Đã có được câu nói này, nghĩa là đại đa số người đã từng trải qua, nếu nó có đạo lý, thì có lẽ chính là một quy luật."
Phó Minh Dã lặng lẽ dựng tai lắng nghe.
"Có điều nó chẳng liên quan gì tới chúng ta. Phó tiên sinh, bảy năm có tính là gì, những cặp vợ chồng chung sống với nhau tới tận bảy mươi năm cũng có rất nhiều, chúng ta sẽ là một trong những cặp đôi ấy." Thích Bạch Trà nhìn hắn, "Thậm chí hơn bảy trăm năm, bảy nghìn năm, bảy vạn năm, dù đã an nghỉ dưới lòng đất, cũng sẽ vĩnh viễn yêu."
Cậu đã lược bỏ hai chủ ngữ.
Thậm chí hơn bảy trăm năm, bảy nghìn năm, bảy vạn năm.
Dù anh đã an nghỉ dưới lòng đất, em cũng sẽ vĩnh viễn yêu anh.
_
Khi tới Tây Hải quả nhiên đã là buổi chiều, gần hoàng hôn.
Là một địa điểm du lịch nổi tiếng, ngành du lịch nơi đây rất phát triển, khu phố khách sạn hay mua sắm cần cái gì có cái đó.
Phó Minh Dã đặt một phòng có giường lớn ở một khách sạn ven biển. Trong phòng lấy ánh sáng làm chủ, có cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ chính là bãi cát và biển rộng, có thể nghe được tiếng sóng biển.
Bầu trời buổi hoàng hôn khoác lên mình ráng màu rực rỡ tuyệt đẹp, mặt trời màu đỏ au từ từ lặn xuống dưới mặt biển, sóng nước lóng lánh, cảnh đẹp không sao tả xiết.
Một phong cảnh đẹp làm sao, ai mà nghĩ được dưới đáy biển tĩnh lặng ấy lại bị xé ra một khe vực sâu đáng sợ như vậy.
Thích Bạch Trà nhìn ngắm biển rộng thật lâu.
Cho tới khi tia nắng vàng cuối cùng biến mất trên mặt biển, Phó Minh Dã từ phòng tắm đi ra, kéo rèm cửa, từ phía sau bước tới ôm chặt cậu: "Trời tối rồi."
Thích Bạch Trà lấy lại tinh thần, đáp lại: "Ừ."
Cậu đang suy xét xem hiện tại có nên thi triển pháp thuật gì đó khiến Phó tiên sinh ngủ chả biết trời đất gì, sau đó cậu sẽ đi làm chính sự.
Cậu bắt đầu chậm rãi tích tụ thần lực trên đầu ngón tay.
"Bây giờ bắt đầu làm chính sự đi." Phó Minh Dã nói.
Ngón tay Thích Bạch Trà run lên, thần lực được ngưng tụ tan trong chớp mắt.
"Chính sự cái, cái gì?" Thích Bạch Trà cẩn thận hỏi.
Chẳng lẽ Phó tiên sinh biết được kế hoạch của cậu? Chuyện này không có khả năng.
Phó Minh Dã hỏi: "Trà Trà, chỗ bị gãy xương của em ổn chưa?"
"Ổn."
"Bệnh trĩ thì sao?"
"Cũng hết rồi."
Khi còn ở bệnh viện, Phó tiên sinh một hai muốn cậu phải làm kiểm tra toàn thân, đương nhiên cậu không thể nói dối bản thân lại bị trĩ. Nằm viện đã lâu vậy rồi, thời gian đó đủ để cậu phong ấn thần lực trở lại.
Có điều muốn tu bổ lỗ hổng ở Tây Hải chắc phải cởi bỏ thêm lần nữa.
Không biết vì sao, hiện tượng dị thường càng ngày càng nhiều, cậu thực sự không ứng phó nổi.
"Rất tốt." Phó Minh Dã cúi đầu, giọng nói vô cùng có từ tính.
"Chúng mình đã hai tháng chưa làm rồi."
+++++++
Editor lải nhải: Tôi rất không muốn dùng điện thoại quá lâu trong mùa này í, máy nóng kinh khủng, nhưng mà..... cái máy tính nhà tôi nó bị điên rồi T_T, tôi vẫn phải lấy điện thoại gõ QAQ 06/08/2021 Truyện chỉ đăng trên truyenhdt.com của chính chủ (lotus_ange09)