Nó tên «Tuyệt vọng»
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
___________
Thích Bạch Trà lại đi dạo vài vòng ở trung tâm mua sắm, mua cho Phó Minh Dã một bộ quần áo.
Thời điểm trở về nhà tắm vừa đúng lúc Phó Minh Dã tắm xong, bọt nước dọc theo sống lưng chảy xuống, đôi chân dài được bao trong khăn tắm, vòng eo cơ bụng rõ ràng.
Thích Bạch Trà trực tiếp ném túi đồ mua cho hắn: "Quần áo để thay đây, theo size của anh đấy."
Phó Minh Dã nhận túi: "Em không mua cho mình à? Trà Trà quả thực luôn suy nghĩ cho anh mà."
Thích Bạch Trà: "Em mặc quần áo thiết kế riêng."
Phó Minh Dã: "......" Được rồi.
Trường học vẫn bị cắt nước như cũ, hai người ăn cơm tối ở nhà hàng bên ngoài sau đó trực tiếp lái xe về thẳng nhà.
Thích Bạch Trà tắm rửa xong xuôi, lấy nhẫn kết hôn được cất trong tủ đầu giường ra, niết niết trên đầu ngón tay thưởng thức.
Hạt châu mượt mà trong suốt đặt trên ngón tay thon dài, xinh đẹp vô cùng.
Cậu nằm trên giường, suy nghĩ phương pháp giải quyết Tần Dĩ Nhu.
Tước đi hệ thống thì không khó, cái khó chính là cải thiện danh dự của Mạnh Tinh.
Tần Dĩ Nhu lợi dụng hệ thống trực tiếp đạo nhạc khi tác phẩm đó chưa được người sáng tác công bố, thời gian phát hành quả thực sớm hơn thời gian Mạnh Tinh sáng tác, điểm này không thể chối cãi. Mà sự tồn tại của hệ thống cũng hiển nhiên không thể công bố ra ngoài, chưa nói đến người đời có tin tưởng hay không, nếu tin, chỉ sợ sẽ càng ngày càng có nhiều người hao tổn hết tâm tư muốn nghiên cứu phát minh ra những loại hệ thống mở như vậy, tạo thành rắc rối lớn hơn.
Lòng người không thể nhìn thấu, càng không thể suy đoán.
Còn có một phương pháp nữa.
Tần Dĩ Nhu và Mạnh Tinh đều từng tới studio của Lưu Khải Thanh để nộp bản thảo, cuối cùng người được chọn lại là Tần Dĩ Nhu. Như vậy thì chỉ cần chứng minh phần nhạc phổ kia do Tần Dĩ Nhu lấy trộm bản của Mạnh Tinh nộp lên là được.
Bản nhạc Mạnh Tinh nộp lên kia vốn không phải «Tinh nguyện», nhưng có liên quan gì đâu chứ. Vốn dĩ đã không hợp với lẽ thường, thần minh sẽ không dựa theo tư duy của nhân loại để giải quyết vấn đề.
Tần Dĩ Nhu đã thành danh, danh tiếng lại rất tốt, nếu có bị phanh phui thì cũng sẽ có rất nhiều fans không tin việc đó do cô ta làm. Từ trước kia, cô ta đã phạm phải một sai lầm, khiến cho người ta nhìn thấy rõ nhân phẩm của cô ta, và kèm với đó là một đòn trí mạng.
Thân thể gốc vốn đã có thanh danh hỗn độn trắng đen không rõ ràng, cô ta làm sao có thể không được một lần nếm trải thử thân bại danh liệt chân chính là như thế nào.
"Sao tự nhiên em lấy nhẫn ra đeo làm gì?" Phó Minh Dã hỏi.
Thích Bạch Trà đeo nhẫn trên ngón áp út, cười nói: "Khá đẹp mà, không phải sao?"
_
Ngày hôm sau Thích Bạch Trà đến trường từ rất sớm.
Mắt cá chân của Phương Nhã Nhi bị thương, tạm thời không thể ghi hình. Hôm nay đáng lẽ ra là khóa âm nhạc, là sân nhà của khách mời tổ âm nhạc, cô ta vắng mặt cũng không vấn đề gì.
Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà không tính là nhân vật chuyên nghiệp, tiếp theo bọn họ không có cảnh quay, nhưng vẫn có thể ngồi bàng quan với khách mời tổ diễn xuất.
Phó Minh Dã nhìn chằm chằm ngón tay sạch sẽ của Thích Bạch Trà: "Chẳng phải em nói nhẫn đẹp à, sao lại không đeo?"
"Để trong túi." Thích Bạch Trà nói, "Em đi vệ sinh."
Chỉ mong không cần phát huy tác dụng của nó.
Trong phòng chuyên trang điểm, Tần Dĩ Nhu đang ngồi một mình trang điểm trước gương.
Trong gương bỗng xuất hiện một bóng người, bàn tay đang tô son của cô ngừng lại, liền mất ý thức.
......
"Thần minh đại nhân....." Hệ thống Ca Hậu bị Thích Bạch Trà trực tiếp bóc ra, một chùm ánh sáng màu lam run run rẩy rẩy trong lòng bàn tay.
Nó gần như không ôm tâm lý may mắn. Hệ thống dị thế bị thần minh bản thổ tóm được, chỉ có một con đường bị tiêu hủy.
"Khai số." Thích Bạch Trà không chút cảm xúc cúi đầu ghi vào sổ tay công tác.
Mỗi lần gặp được sự kiện dị thường, cậu đều phải ghi lại hồ sơ vào sổ tay.
"..... Tôi đến từ thế giới số 493 Hải Dương. Là hệ thống Ca Hậu được nữ vu Pudala sáng tạo ra, nhiệm vụ tìm ký chủ để buộc định, giúp ký chủ trở thành minh tinh trong giới giải trí để hấp thụ lực tín ngưỡng của fans, cung cấp ma lực cho nữ vu." Thần minh có sẵn năng lực trực tiếp áp chế hệ thống, hệ thống Ca Hậu chỉ có thể biết gì đều khai hết không giấu diếm nửa lời.
"Thần minh đại nhân, rút đi lực tín ngưỡng sẽ không tạo nên thương tổn đối với những fans đó, tôi không tổn thương người vô tội, ngài có thể không tiêu hủy tôi được không?" Hệ thống Ca Hậu đáng thương yếu ớt nói.
Hệ thống Ca Hậu có được giọng nói điềm đạm ngọt ngào của một cô bé, rất dễ nghe, lấy ngữ khí đó nói chuyện nghe có vẻ yếu ớt vô tội cực kỳ.
Không tổn thương người vô tội?
Hóa ra cả cuộc sống của Mạnh Tinh bị hủy diệt đều không là gì to tát hết.
Thích Bạch Trà không tỏ ý kiến: "Đáng lẽ ra ngươi phải tên là hệ thống Ảnh Hậu." Có vẻ sẽ rất đáng thương.
Hệ thống Ca Hậu: "......" Tạm thời không biết đó là khen hay chê.
Thích Bạch Trà khép sổ tay lại: "Ta sẽ không tiêu hủy ngươi." Tạm thời thôi.
Hệ thống Ca Hậu kinh hỉ nói: "Thật vậy ư! Tạ ơn thần minh đại nhân khai ân!"
"Nhưng mà có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ta đã xem qua kịch bản, đề bài của khóa âm nhạc hôm nay là yêu cầu khách mời thể hiện ngẫu hứng một khúc nhạc tại hiện trường. Tần Dĩ Nhu phụ thuộc vào ngươi lâu vậy rồi, hẳn là không có năng lực tự độc lập sáng tác đi?"
Hệ thống Ca Hậu vâng vâng dạ dạ đáp: "Vâng, đúng vậy. Cô ta thậm chí còn không biết chơi dương cầm..... Kỹ năng chơi dương cầm của cô ta đều là đổi từ tôi sang....."
Thích Bạch Trà không hề mang chút cảm xúc gì.
Mạnh Tinh cho dù được đội cho cái mũ thiên tài cũng bởi nhiều năm chăm chỉ khổ luyện, mỗi ngày đều luyện đàn tới hơn mười tiếng.
Có một số người lại chỉ cần trao đổi một kỹ năng, trong nháy mắt sẽ siêu việt gấp nhiều lần so với mấy chục năm nỗ lực của người khác.
Cậu nhàn nhạt nói: "Lát nữa cô ta nhất định lại tìm ngươi trợ giúp. Ta hy vọng khi ấy ngươi sẽ cung cấp đoạn nhạc đó cho cô ta, bản nhạc có tên «Tuyệt vọng»".
_
Một lần nữa nhét hệ thống Ca Hậu trở lại thân thể Tần Dĩ Nhu, Thích Bạch Trà dường như không có việc gì bước ra khỏi phòng trang điểm.
Trong phòng trang điểm, Tần Dĩ Nhu tiếp tục cẩn thận tô son môi, mím mím cánh môi trước gương, hoàn toàn không phát hiện ra ý thức ngắn ngủi ban nãy đã biến mất.
Ghi hình buổi sáng bắt đầu, thầy giáo thanh nhạc trình bày ngắn gọn bài giảng đã được soạn trước, vài khách mời đều tỏ vẻ mình được lợi rất nhiều. Lưu Khải Thanh và Tần Dĩ Nhu làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, Dư Âm cũng nhẹ nhàng gật đầu theo, giả vờ mình nghe cũng hiểu.
—— Trên thực tế, thực sự cảm thấy có ích thì chỉ có Lưu Khải Thanh, địa vị thiên vương của anh ta là hàng thật giá thật, có thể tiêu hóa được những tri thức chuyên nghiệp đó. Dư Âm là thuần theo thiên phú, Tần Dĩ Nhu là phụ thuộc vào hệ thống, bọn họ đương nhiên không hiểu kỹ xảo thanh nhạc.
Nội dung đánh giá không hề liên quan gì đến nội dung của khóa học. Thứ thầy giáo dạy bọn họ là thanh nhạc, kiểm tra lại là yêu cầu khách mời phải chuẩn bị tại chỗ một ca khúc mới trong vòng 4 tiếng đồng hồ, có thể trình bày qua nhạc cụ hoặc hát bằng lời.
4 tiếng đồng hồ, Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã đương nhiên sẽ không ngồi làm.
"Anh về công ty sớm đi." Thích Bạch Trà nói, "Đại tổng tài trăm công nghìn việc, anh ở đây bồi em mấy ngày rồi, nên trở về làm việc đi."
Phó tiên sinh ở đây, cậu không tiện làm việc.
Nhưng cái danh người vợ hiền thân thiết tri kỷ không thể bị đánh vỡ.
Phó Minh Dã nói: "Công việc của anh bây giờ chính là bồi em đó."
Thích Bạch Trà không chớp mắt nhìn hắn.
"....... Được rồi, anh về công ty." Phó Minh Dã giơ tay đầu hàng.
Thích Bạch Trà khẽ cười: "Đi thong thả."
Phó Minh Dã phải đi, người trong tổ chương trình đều không ngoài ý muốn. Người ta là đại tổng tài mỗi ngày đều phải đi hốt bạc, thời gian chính là tiền tài, bỏ phí mấy ngày ở đây quay chương trình đã không dễ dàng gì, không thể hy vọng ông chủ lớn này ở lại quay hết toàn bộ chương trình.
Phó Minh Dã rất muốn ở lại, đáng tiếc cậu vợ nhỏ của hắn lại vội vã đuổi hắn về công tác.
Tổ chương trình tự mình tiễn vị Phật lớn này đi, không khí trong hiện trường nhẹ nhàng hơn hẳn.
Suy cho cùng, ai cũng phải câu nệ trước mặt ông chủ lớn.
Trên màn hình chính đang phát sóng trực tiếp hình ảnh trong các phòng.
Lưu Khải Thanh cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trên giấy, thỉnh thoảng lấy đàn ghita bên cạnh gảy thử âm, sau đó lại sửa nốt trên sáu dòng giấy.
Dư Âm nằm bò trên bàn lười biếng mà..... ngủ.
Tần Dĩ Nhu ngồi trước bàn, tay cầm giấy bút, làm điệu bộ trầm ngâm.
Đương nhiên, trong đầu cô ta đang trống rỗng, đến một cái nốt nhạc cũng chả nhả ra được.
Vốn dĩ thân thể gốc của cô ta là một người tầm thường vô cùng, cũng không có niềm đam mê gì với âm nhạc, chỉ tự xưng rằng ca hát không tệ lắm, đua đòi, bỏ học cấp ba muốn làm ca sĩ làm minh tinh để kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng năng lực không đủ, ngẫu nhiên lọt vào vòng trong, kỹ năng hát căn bản không đủ để tính là chuyên nghiệp, vẫn luôn lăn lộn ở tuyến mười tám.
Thẳng tới một ngày nọ, một vật tự xưng là hệ thống Ca Hậu buộc định cô ta, nói rằng có thể giúp cho dung mạo cô ta cải thiện đẹp hơn, làn da trắng hơn, giọng nói trở nên dễ nghe hơn. Hệ thống có một kho bài hát khổng lồ cho cô ta thoải mái lựa chọn, tùy tiện cũng khiến cô ta trở nên hot hơn, tích lũy một lượng fans đông đảo.
Chỉ cần lực tín ngưỡng của fans đáp ứng đủ, cô ta có thể tự động đổi sang các loại kỹ năng khác để học, ví dụ như ca hát, hay nhạc cụ, một giây liền có thể hoàn hảo mười loại kỹ năng.
Ai có thể chịu được dụ hoặc như vậy chứ.
Toàn bộ bài hát trong kho đều là của người khác, nhưng hiện tại còn chưa công bố sáng tác, sẽ không có người biết đến. Chỉ câng cô ta phát hành trước, những vinh dự đó sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.
Phụ thuộc vào hệ thống plug-in, Tần Dĩ Nhu từ tuyến số mười tám bắt đầu trở mình, trở thành ca sĩ được nhiều người yêu thích. Bước nhảy đầu tiên là màn collab với Lưu Khải Thanh trong «Lưu luyến».
Lúc ấy studio của Lưu Khải Thanh đang tuyển chọn các ca khúc sáng tác, cô ta lấy một nhạc phổ tên là «Tinh nguyện» trong hệ thống để gửi bài đi. Bởi vì mới bắt đầu nên vẫn chưa có nhiều lực tín ngưỡng, cô ta không thể mở khóa các bài hát khác, hệ thống nói với cô ta, phần nhạc phổ này đến từ những người khác.
Tần Dĩ Nhu biết, nhưng cô ta không để bụng. Cô ta chỉ cần thanh danh của mình là đủ rồi, người sáng tác chân chính kia có thể viết ra một ca khúc hay như vậy, thì cũng có thể viết ra những ca khúc hay khác nữa, đâu có nhằm nhò gì một bài này.
Nhưng hiện tại cô ta đang khẩn cấp muốn sử dụng một bài hát đó để trở mình.
Tần Dĩ Nhu cho rằng tên «Tinh nguyện» không dễ nghe, dựa theo lý giải của chính mình thay tên thành «Lưu luyến».
Tựa như chỉ cần sửa lại tên, đó lập tức trở thành đồ của cô ta.
Quả nhiên, nhạc phổ này được Lưu Khải Thanh nhìn trúng. Lưu Khải Thanh vô cùng thưởng thức tài hoa của cô ta, bọn họ có được một cơ hội hợp tác.
Sau đó cô ta lập tức trở nên hot.
Sau đó không ngừng sử dụng những bài hát có trong kho, trở thành ca sĩ sáng tác đại danh đại đỉnh.
Tần Dĩ Nhu cực kỳ ỷ lại hệ thống, cô ta có được như hôm nay đều bởi vì sở hữu hệ thống này, căn bản không có thứ gì của riêng mình. Bây giờ yêu cầu cô ta ngẫu hứng sáng tác, khẳng định lại tiếp tục xin hệ thống giúp đỡ.
Trong đầu cô ta gọi hệ thống.
[Hệ thống! Hệ thống!]
[Ký chủ.]
Hệ thống Ca Hậu lập tức xuất hiện.
[Mau chóng đổi cho tôi một bài hát!]
[Được rồi, ký chủ.]
Hệ thống Ca Hậu như thường lệ tùy tiện chọn một bài hát trong kho nhạc khổng lồ, cuối cùng lựa một bài tên «Tuyệt vọng».
—— Có vị thần minh đại nhân kia cảnh cáo, nó chỉ có thể "tùy tiện" chọn lấy bài hát này.
Hệ thống bày nhạc phổ hoàn chỉnh trong đầu Tần Dĩ Nhu. Vì thế nhóm người quan sát trước màn hình liền nhận thấy, Tần Dĩ Nhu ngồi quan sát tờ giấy trắng suy tư một lúc lâu, đột nhiên tìm thấy linh cảm, nhanh chóng viết ra khuông nhạc, hạ bút như thần.
"Tốc độ nhanh thật." Nhân viên công tác kinh ngạc cảm thán.
"Không hổ là thiên tài âm nhạc, Lưu thiên vương còn phải viết viết rồi lại sửa sửa, cô Tần thế mà có thể viết lưu loát liền mạch như vậy....."
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn, vẻ mặt không đổi.
Thiên tài âm nhạc, lưu loát liền mạch.
Thẳng tay sao chép tác phẩm của thiên tài âm nhạc chân chính, còn có thể không xuất sắc sao?
_
4 tiếng kết thúc, thời gian chuẩn bị của các khách mời đã kết thúc, bắt đầu cho ghi hình buổi chiều.
Ba khách mời tổ âm nhạc mỗi người tiến hành trình bày, ba vị giám khảo chuyên nghiệp chấm điểm, 10 điểm là cao nhất, cuối cùng lấy điểm trung bình.
Lưu Khải Thanh biểu diễn một đoạn nhạc tự đệm ghi-ta và tự hát, ca từ và nhạc đều được viết tại hiện trường. Làn điệu du dương nhẹ nhàng, thể hiện sự tươi đẹp, vui sướиɠ của buổi trưa ngày hè một cách sôi động.
Thực lực của thiên vương giới âm nhạc đương nhiên không thể nghi ngờ, phong cách âm nhạc thành thục chững chạc, giọng hát truyền cảm. Ba vị giám khảo thảo luận với nhau, cuối cùng một người cho 9.7, một người cho 9.8, một người cho 9.9, trung bình chung đạt 9.8.
Lý do là tuy ưu tú, nhưng không kinh hỉ. Lưu Khải Thanh thành danh đã lâu, mọi người đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, thực lực phát huy như vậy là trong dự kiến.
Lưu Khải Thanh cười cười, cảm ơn ba vị giám khảo bình phẩm, rất khiêm tốn.
Ở phương diện âm nhạc, Lưu Khải Thanh cũng không dám nói bản thân mình đã nghiên cứu triệt để, kiến thức vĩnh viễn không có giới hạn.
Đến phiên biểu diễn thứ hai là của Dư Âm. Mọi người quả thật có chút lo lắng cho cậu, trong 4 tiếng vừa rồi, Dư Âm thật lòng thật dạ ngủ say sưa.....
Khi kết thúc cậu thiếu niên bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, mới từ từ tỉnh dậy, trong ánh mắt vẫn mang theo chút lười biếng.
Tuy rằng mùa hè mệt rã mệt rời là chuyện bình thường, nhưng hiếm khi đi quay chương trình mà có người tâm hồn rộng lớn được như vậy.
Loại trạng thái này thực sự có thể sáng tác ra âm nhạc sao..... Bọn họ trầm ngâm hoài nghi.
Dư Âm không có nhìn đến màn hình, chỉ nói một chữ: "Đàn."
Nhân viên công tác nhắc nhở: "Dương cầm ở bên kia."
Dư Âm không động đậy, lặp lại một lần nữa: "Đàn."
Từ ngữ trên phương diện nhạc cụ, cậu tạm thời chỉ học được một từ này.
Trợ lý của Dư Âm vội vàng ôm đàn hạc đến đây.
Trong muôn vàn thế giới, người cá phương Tây diễn tấu đàn hạc, giao nhân phương Đông am hiểu đàn Không Hầu (*). Trong thế giới này không có loài sinh vật nhân ngư, mà bị thay thế bởi hải yêu.
Dư Âm nhận được đàn hạc, liên tục gảy ra chuỗi nốt nhạc êm tai, bắt đầu hát.
Tiếng ca linh hoạt huyền diệu lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng, khiến da đầu người nghe tê dại, chấn động linh hồn, toàn thân toàn tâm đều nhập vào trong đó.
Chờ cho tới khi Dư Âm hát xong, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng ca, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Dư Âm Dư Âm, quả thực là Dư Âm, giọng ca triền miên bên tai không dứt.
Đã sớm biết cậu bé này nổi tiếng từ «Hải yêu», nhưng ban đầu không có chính tai nghe được, còn tưởng rằng có công lao của người tu chỉnh âm thanh. Hiện giờ tất cả mọi người ở đây nghe một hồi mới biết được, giọng hát như thế căn bản không cần bất kỳ sửa đổi gì.
Vẫn là Giang Nghiên vỗ tay đầu tiên: "Hay!" Mới đem hồn phách của những người khác kịp thời kéo trở về.
Ba vị giám khảo bình phẩm cái gì cũng chưa nói, giao lưu ánh mắt một chút, nhất trí đưa ra điểm 10.
Tiếng ca đả động lòng người như thế, không cần bất cứ lời bình luận nào.
Dư Âm xuất chúng như vậy, để lại cho Tần Dĩ Nhu một áp lực rất lớn. Châu ngọc ở phía trước, kẻ đi sau cho dù có ưu tú cỡ nào, đều sẽ bị so sánh là nhàm chán hơn.
Mọi người cũng đang rất mong chờ vào Tần Dĩ Nhu. Từ khi tự trở mình thành hot cho tới nay, mỗi một bài hát của Tần Dĩ Nhu đều có thể làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, cũng nhận lại vô số sự hưởng ứng.
"Không biết lần này Dĩ Nhu sẽ mang đến kinh hỉ gì cho chúng ta..." Người dẫn chương trình đứng một bên nói.
Tần Dĩ Nhu hơi hơi mỉm cười, tự tin bước đến bên dương cầm rồi ngồi xuống: "Tôi sẽ mang đến cho mọi người một bản nhạc."
[Hệ thống, sử dụng kỹ năng "Dương cầm đại sư".]
Bản thân Tần Dĩ Nhu không biết đánh đàn, chỉ cần sử dụng kỹ năng, hệ thống sẽ tự khống chế cơ thể, đôi tay tự động đàn ra nhạc.
Đôi tay cô ta hạ trên dương cầm, mười ngón tay bay nhảy, đàn tấu ra «Tuyệt vọng» dưới sáng tác của Mạnh Tinh.
......
Toàn hiện trường một lần nữa chấn động.
Đầu tiên là Lưu thiên vương từ đàn tự hát, tiếp đó là âm thanh tự nhiên của Dư Âm, cuối cùng có Tần Dĩ Nhu cảm nhiễm toàn hiện trường bằng một khúc nhạc dương cầm. Có thể tham gia ghi hình chương trình này, quả thực rất đáng giá.
Tất cả mọi người bị đoạn nhạc bi thương này cảm nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, thậm chí đôi mắt đỏ hoe.
Kỹ năng diễn tấu dương cầm của hệ thống đương nhiên rất hoàn mỹ, hơn nữa đó lại là bản nhạc mà Mạnh Tinh sáng tác, sức cuốn hút tất nhiên rất cường đại.
Thích Bạch Trà không hề gợn sóng ngồi lặng im ở một bên.
Đã nghe qua bản chính, làm sao sẽ còn cảm giác đối với bản chế phẩm giả mạo vụng về.
Tần Dĩ Nhu kết thúc hoa lệ bằng một nốt trầm, hai giám khảo tại hiện trường mắt ứa lệ, đứng dậy vỗ tay. Toàn thể mọi người cũng đứng dậy, vỗ tay khen ngợi chi đoạn diễn tấu xuất sắc này.
"Quá hay, đoạn nhạc này, nó đã cảm nhiễm toàn bộ con người chúng ta! Tôi cho 10 điểm!" Thân là người soạn nhạc nổi tiếng, giám khảo tỏ vẻ rất phấn khích.
"Bạn học Tần có kỹ năng diễn tấu đã đạt tới đỉnh cao, nếu là tôi, tôi cũng không thể chỉ điểm thêm được gì nữa, cô ấy có thể là giáo viên của tôi được rồi. Tôi cũng cho 10 điểm." Một vị giám khảo khác là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, cho cô ta đánh giá rất cao.
Tần Dĩ Nhu không khỏi có chút đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Hai thầy quá khen."
Chỉ có một vị giám khảo lớn tuổi nhất, cũng là người đức cao trọng vọng nhất vẫn đang ngồi tại chỗ, nhíu mày suy nghĩ sâu xa điều gì đó.
Những người khác đều đang chờ lời bình luận của ông.
Vị này chính là lão Lý, nhân vật hàng đầu trong giới âm nhạc trong nước, có quyền uy cao nhất ở đây, phân lượng còn lớn hơn cả hai người giám khảo kia. Điểm ông cho là quan trọng nhất.
Lão Lý không vội cho lời bình, mà hỏi lại: "Cô Tần, có thể hỏi một chút khúc nhạc này của cô tên gì, vì cái gì mà sáng tác nên nó không?"
Tần Dĩ Nhu khom lưng: "Đương nhiên có thể ạ."
"Ca khúc này thực ra là em nghĩ đến thời gian trước khi thành danh, vì truy đuổi âm nhạc mà từ bỏ việc học ở trường, dùng rất nhiều can đảm. Khi ấy quá mê mang, quá chán nản, rất muốn từ bỏ..... May mắn thay, hôm nay em được đứng tại đây, là để nói với mọi người, dù cho có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nỗ lực, tất cả sẽ chỉ đều là quá khứ." Tần Dĩ Nhu cười nói, "Ca khúc này đã ghi lại tâm trạng của em khi đó, tên là «Mê mang»."
Mọi người lại vỗ tay thêm một lần.
Lão Lý vẫn cau mày: "Chỉ là mê mang thôi sao?"
Tần Dĩ Nhu: "Đúng vậy."
Trong mắt lão Lý có chút thất vọng: "Nhưng tôi cảm nhận được một nỗi bi thương rất sâu rất sâu trong khúc nhạc này..... Cô cũng không thể hiện được hết phần tình cảm ấy. Có điều nếu như bản thân cô muốn biểu đạt là sự mê mang như đã nói, không có bi thương cũng có thể hiểu được. Mỗi người sẽ có những cách hiểu khác nhau về âm nhạc, có lẽ tôi đã diễn giải nó quá mức."
Với danh vọng của ông, thực ra không cần phải tham gia loại chương trình này. Chỉ là ông có vô tình nghe qua «Lưu luyến», cảm thấy bài hát này thực sự rất kinh diễm, chỉ là ca từ tình tình ái ái đã hạ thấp cảnh giới. Ông rất muốn trông thấy người soạn nhạc, mới có thể đồng ý tới chương trình này.
"Ca khúc rất hoàn mỹ, kỹ năng diễn tấu của cô cũng rất hoàn mỹ, nhưng lại quá hoàn mỹ." Lão Lý nói thẳng không kiêng dè, "Trông có hơi giả tạo."
Nụ cười của Tần Dĩ Nhu suýt thì không duy trì nổi.
Không khí tại hiện trường quay lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Người dẫn chương trình nhanh chóng hòa giải: "Không hổ là thầy Lý, tiêu chuẩn và yêu cầu thật sự rất nghiêm khắc."
Ban nãy cũng là lão Lý chỉ cho Lưu Khải Thanh 9.7 điểm, ông quả thực rất nghiêm khắc.
Tần Dĩ Nhu miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn lời bình luận của thầy Lý, em còn rất nhiều thiếu sót cần được chỉ giáo."
"Tôi cho 9.9." Lão Lý nói.
Không thể phủ nhận, khúc nhạc và kỹ năng đều rất tốt, 0.1 kia là ông không nghe được tình cảm trong đó.
9.9 đối với lão Lý mà nói đã là điểm số rất cao.
Tần Dĩ Nhu một lần nữa treo nụ cười trên môi: "Vâng ạ, cảm ơn Lý....." Cô ta còn chưa dứt lời, trong hiện trường đột nhiên truyền đến một đoạn dương cầm, không biết phát ra từ điện thoại của ai, ảnh hưởng tới ghi hình.
Mọi người lập tức nhìn lại theo âm thanh, phát hiện ra Thích Bạch Trà đang ngồi xem điện thoại.
Nhân viên công tác lập tức chạy ra ngăn cản: "Thầy giáo Thích, trong lúc ghi hình phải đặt điện thoại ở chế độ im lặng."
"Còn có, tiết mục được ghi hình không thể quay chụp tại hiện trường, vừa rồi thầy đã quay lại đoạn dương cầm của cô Tần sao? Yêu cầu thầy lập tức xóa đi."
Thích Bạch Trà ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu hỏi Tần Dĩ Nhu: "Cô Tần, khúc nhạc hôm nay là do chính cô sáng tác tại hiện trường sao?"
Tần Dĩ Nhu không rõ nguyên do, nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên rồi, đây là đề bài mà khách mời chúng tôi mới nhận được hôm nay, thầy Thích hỏi vấn đề này làm gì?"
"Thật sự là hôm nay sao, không phải đã chuẩn bị tốt từ trước chứ?" Thích Bạch Trà hỏi lại một lần.
Tần Dĩ Nhu có chút bực bội: "Thầy Thích đang nghi ngờ tôi sao? 4 tiếng buổi sáng đều quay rất rõ ràng, đương nhiên tôi sáng tác ở hiện trường, thầy có cần phải xem lại quá trình một lần không?"
Ngữ khí của nhân viên công tác cũng bắt đầu khó xử: "Thầy Thích, thầy không thể quấy rầy công tác ghi hình, nếu còn như vậy, chúng tôi chỉ có thể mời thầy rời khỏi hiện trường."
"Một vấn đề cuối cùng." Thích Bạch Trà bình tĩnh hỏi, "Nó thực sự tên là «Mê mang» sao?"
Tần Dĩ Nhu chỉ cảm thấy cậu đang quấy rối, không vui nói: "Thầy Thích có gì bất mãn với tôi sao? Bài hát tôi sáng tác, tôi đương nhiên biết nó tên là gì. Nó tên «Mê mang»."
"Không." Thích Bạch Trà nói.
Cậu ấn lại nút play một lần nữa, đặt điện thoại xuống trước mặt mọi người.
"Nó tên «Tuyệt vọng»."
Trong màn hình, một cậu bé ngoại hình thanh tú ngồi trong phòng đàn tấu một bản dương cầm y hệt như thế, nhưng tình cảm biểu lộ ra rồi dào gấp vạn so với Tần Dĩ Nhu vừa rồi.
Cho dù bị ngăn trở bởi màn hình điện thoại, nhưng đều có thể khiến cho người ta cảm nhận được áp lực và sự bi thương như che trời lấp đất, thậm chí còn cảm thấy hít thở không thông.
Thật tuyệt vọng đến nhường nào...
Trong video, đồng hồ điện tử treo trên tường rõ ràng hiển thị thời gian là trước một ngày.
Vẻ mặt mọi người đều kinh dị nhìn về phía Tần Dĩ Nhu, trong mắt ít nhiều cũng có chút khác thường.
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt Tần Dĩ Nhu trắng bệch.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn cô ta.
Tuyệt vọng sao?
Rất nhanh thôi, cô sẽ thực sự biết được, tuyệt vọng chân chính là như thế nào.
+++++++
(*) Thực ra nếu mọi người lên google tra "đàn hạc" và "đàn Không Hầu" thì sẽ thấy nó giống nhau lắm, tôi không biết nhiều về nhạc cụ nên cũng không biết nó khác nhau ở điểm gì đâu:))))))