Chương 11

Câu hỏi của Phó Hành Chu khiến Tang Kiều ngây ngốc.

Đúng lúc cậu đang nỗ lực hút nốt mấy viên trân châu, nhất thời vô ý nghẹn trong cổ họng, cực kỳ chật vật ho khù khụ nửa ngày cũng không ho ra được.

Tang Kiều bị nghẹn đến nỗi cả mặt đều đỏ, tư tưởng trong đầu một đường chạy lệch lạc cảm thấy nói không chừng Phó Hành Chu muốn làm cậu sặc chết để kế thừa 800 vạn——

Nhưng mà chắc hẳn Phó Hành Chu cũng không thiếu 800 vạn này.

Tang Kiều đỡ lan can, chuẩn bị đổi tư thế giãy giụa lần nữa.

Phó Hành Chu đang đứng bên cạnh bước lên phía trước, một tay ôm lấy vai Tang Kiều, một tay vỗ vỗ vào lưng cậu mấy cái.

Rốt cuộc, viên trân châu sắp mưu hại Tang Kiều cũng bị ho ra.

Tang Kiều cảm động rơi nước mắt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Phó Hành Chu tràn ngập kính trọng biết ơn: "Cảm ơn Phó tổng cảm ơn Phó tổng!"

Phó Hành Chu trầm mặc một lát, thu lại cánh tay đang đặt trên vai Tang Kiều.

Tang Kiều cầm ly trà sữa, đôi mắt sáng ngời: "Phó tổng, ngài yên tâm! Chỉ cần ngài không cùng tôi ly hôn, tôi tuyệt đối không vứt bỏ ngài không buông tay ngài, cùng ngài bên nhau đến răng long đầu bạc!"

Thậm chí cho dù Phó Hành Chu thật sự giống như những gì cậu đoán, là một cái kim cương Vương lão ngũ nhưng phương diện đàn ông kia không được.

Thì cùng lắm là cậu——

Lấy tiền tiêu vặt Phó Hành Chu đưa, lén bao dưỡng tiểu bạch kiểm thôi.

He he he.

Trong lòng Tang Kiều nhanh chóng suy nghĩ cho mình một trăm vạn đường lui, một lòng một dạ đến mức ngay cả chính mình cũng suýt tin tưởng.

Cố tình Phó Hành Chu nghe câu nói kia, biểu tình thế mà kỳ tích hòa hoãn một chút, áp suất thấp cũng không rõ ràng như lúc nãy nữa.

Tang Kiều thuận theo sắc mặt, kéo góc áo Phó Hành Chu, cười hì hì nói: "Phó tổng, muộn như vậy rồi, ngài tới đây xem tôi sao?"

Phó Hành Chu biểu tình tương đối đứng đắn: "Không phải, tổ tiết mục mời."

Raven đứng đằng sau cửa phòng huấn luyện hận không thể biến mất tại chỗ: "......"

Có cái tổ tiết mục nào ngu đến vậy à, bốn giờ sáng mời ông chủ tới tham quan?

May mắn Phó Hành Chu qua ống kính bộ lọc kẻ có tiền rất có mức độ đáng tin.

Tang Kiều cắn ống hút, miễn cưỡng tin tưởng: "Phó tổng, ngài cũng là người đầu tư của chương trình này à?"

Phó Hành Chu cực kỳ kiên nhẫn: "Không chỉ là người đầu tư, còn là người đầu tư nhiều nhất."

Tang Kiều "Woa" một tiếng, hâm mộ ngẩng đầu: "Tôi nghe Cao Minh với Tưởng Khai nói cái chương trình này siêu kiếm tiền, phí quảng cáo đều thu mấy ngàn vạn, Phó tổng ngài thật biết cách làm ăn mà!"

Lòng tràn đầy cho rằng Tang Kiều sẽ có yêu cầu với mình, kết quả lại thu hoạch một đống rắm cầu vồng, Phó Hành Chu: "......"

Tang Kiều cũng không biết chính mình muốn vuốt mông ngựa lại thành đập chân ngựa, cậu túm túm áo ngủ hình heo peppa của mình, như đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, Phó tổng."

Phó Hành Chu nghiêng người nhìn vào mắt Tang Kiều: "Chúng ta đã kết hôn, em trực tiếp kêu tên của tôi là được."

Tang Kiều: "...... À."

Phó Hành Chu: "Cũng đừng gọi tôi là ngài nữa, cái này tôi đã nói rồi."

Tang Kiều: "...... Vâng."

Phó Hành Chu: "Chuyện gì?"

Tang Kiều chớp chớp mắt: "Tôi quên mất rồi."

Phó Hành Chu: "......"

Tang Kiều giả vờ nói: "Anh thật hung dữ."

Phó Hành Chu: "......"

Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng ánh đèn phòng huấn luyện vẫn sáng, chiếu vào gương mặt sinh động minh diễm kia của Tang Kiều.

Làn da cậu tái nhợt không khỏe mạnh, thậm chí loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Phó Hành Chu đột nhiên nhớ tới lần trước ở bệnh viện, bác sĩ chủ nhiệm nói với hắn.

"Phó tổng, bệnh nhân này đúng là còn rất trẻ, nhưng theo góc độ y học, thể trạng cùng tuổi tác của cậu ấy không cân xứng."

"Có nghĩa là gì?"

"Vấn đề của bệnh nhân không chỉ là suy dinh dưỡng. Trên người cậu ấy vết thương cũ rất nhiều, cho nên chúng tôi đã cho cậu ấy kiểm tra sức khỏe toàn diện."

"Kết quả cho thấy phổi, lá lách và dạ dày cậu ấy đều có vài vấn đề, một số dấu vết do thương thế cũ tự lành để lại, và một số tổn thương không thể phục hồi vì chế độ ăn uống hàng ngày."

"Vậy nên?"

"Vậy nên chúng tôi suy đoán, có lẽ hồi nhỏ người bệnh thường xuyên bị đánh đập, có thể là bạo lực gia đình, hoặc là loại bạo lực khác. Sau khi bị thương cũng không được chữa trị bài bản."

"Phó tổng, thứ tôi nói thẳng. Tôi theo nghề y lâu như vậy, thời buổi này rất hiếm khi gặp phải người bệnh tổn thương đến cơ quan chức năng do bị bỏ đói hay nhịn đói lâu ngày."

Phó Hành Chu một mình suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là đói bụng bao lâu, mới có thể đem chính mình đói thành bệnh.

Sau đó.

Quay lại hiện tại.

Thời điểm oán giận xong.

Phó Hành Chu thật sự ngẫm xem có phải lúc nãy mình quá hung dữ không.

Dọa đến Tang Kiều sao?

Phó Hành Chu có chút hối hận, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh lại vài phần: "Tiền, tiền tiêu vặt, đủ dùng không?"

Tang Kiều: "???"

Tang Kiều tâm động vạn phần, hưng phấn rời khỏi cột vũ đạo: "Phó tổng, ngài muốn, không phải, anh muốn cho tôi tiền tiêu vặt sao?"

Phó Hành Chu cực thích bộ dáng phi dương này của Tang Kiều, mở miệng nói: "Em cùng tôi có quan hệ hôn nhân chính thức, đương nhiên tôi phải đưa em tiền tiêu vặt."

Tang Kiều chưa từng nghĩ có thể đào tiểu kim khố của mình từ chỗ Phó Hành Chu nhanh như vậy: "Vậy anh cho tôi bao nhiêu tiền thía?"

Phó Hành Chu chưa bao giờ cho người khác tiền tiêu vặt, trong lúc nhất thời không phải đặc biệt thuần thục, nghĩ nghĩ nói: "Một tuần một trăm vạn, đủ để tiêu không?"

Tang Kiều: "!!!"

Một tuần một trăm vạn, một tháng có bốn tuần!

Chẳng phải 500 vạn một tháng sao!

Hai tháng là có thể bằng số tiền Tang gia đưa cho cậu!

Ba! Ba! Tôi! Có! Thể!

Tang Kiều ngay lập tức nhảy không luyện mà chân cũng không ép, tiến đến trước mặt Phó Hành Chu cúi đầu vài cái: "Đủ đủ đủ! Từ hôm nay anh chính là kim chủ ba ba của tôi!"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu nhíu mày, phi thường bất mãn kiểu xưng hô như vậy: "Tôi là chồng em."

Tang Kiều đặc biệt nói: "Vậy chồng!"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu hơi quay đầu, thanh âm thấp xuống: "Ừm."

Tang Kiều hoàn toàn không chú ý tới Phó Hành Chu mất tự nhiên, trong lòng thử tính toán, có chút cẩn thận xác nhận lại: "Nhưng mà, Phó Hành Chu, anh mỗi tuần cho tôi một trăm vạn...... Phó thị có thể bị phá sản không?"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu hơi bất đắc dĩ: "Sẽ không."

Dừng một chút, ý vị thâm trường bỏ thêm một câu, "Chương trình của em mỗi hai tuần sẽ có một ngày nghỉ, hôm đấy về nhà lấy đi."

Tang Kiều căn bản không để ý đến nội hàm của mấy lời này, thực thành thật cúi đầu trước thế lực tiền tài: "Vậy được, mỗi lần nghỉ tôi sẽ về nhà."

Phó Hành Chu lúc này mới vừa lòng, chuyển sang đề tài khác: "Bên chỗ người đại diện của em, tôi sẽ tìm thời gian nói lại rõ ràng với hắn."

Tang Kiều vẻ mặt mờ mịt: "Nói cái gì?"

Phó Hành Chu nói: "Nói rõ ràng chúng ta sở dĩ tạm thời không công bố tin kết hôn với bên ngoài, là vì sự nghiệp phát triển của em. Không phải vì tôi không để ý việc hôn nhân này."

Tang Kiều: "......"

Là vậy sao?

Dù sao mặc kệ Tang Kiều tin hay không, Raven tin.

Rốt cuộc hắn đi theo Phó Hành Chu làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông chủ có mấy hành động điên điên thế này bao giờ.

Giờ này tài xế chuyên trách của Phó Hành Chu đã sớm trở về nhà.

Raven một bên ngồi lái xe, một bên tự hỏi Tang Kiều có phải bỏ bùa mê cho ông chủ nhà mình không.

Chiếc Cayenne màu đen từ office building ghi hình chạy đến đường vành đai số ba, Bắc thành ban đêm ánh đèn chiếu rọi con đường nhựa.

Phó Hành Chu dựa vào ghế sau, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: "Raven, cao trung anh học ở đâu?"

Raven không thể lập tức đoán được đây là ông chủ muốn khảo sát năng lực nghiệp vụ của hắn hay là chỉ đơn giản muốn nói chuyện phiếm, sửng sốt hai giây mới trả lời: "Phó tổng, tôi không phải người địa phương, học cao trung ở quê."

Phó Hành Chu không nói gì nữa.

Raven đầu đầy chấm hỏi, thử thăm dò tiếp: "Ngài là đang nhớ tới lúc ngài đi học sao?"

Phó Hành Chu cũng không trả lời, chỉ hỏi: "Bạn cùng phòng của Tang Kiều, cái người tên Cao Minh kia, anh đã liên hệ qua chưa?"

Raven nhẹ nhàng thở ra: "Đã liên hệ qua rồi. Ông chủ, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nịnh hót muốn nổi tiếng, cũng không có gì, tôi lấy tài nguyên bảo hắn ngày mai gặp mặt ở khách sạn, hắn do dự cũng không do dự liền một câu đồng ý."

Phó Hành Chu: "Mấy giờ?"

Raven nói: "Buổi chiều 6 giờ, sáng mai ngài có cái hội nghị, chiều là hạng mục góp vốn. Ngài muốn xử lý hắn như thế nào, có cần tôi liên hệ trước với bộ phận pháp lý không?"

Phó Hành Chu lắc đầu: "Không cần, kêu A Khải bọn họ đến."

Lời nói bên miệng Raven cứng lại, cơ hồ theo bản năng nhìn về phía sau.

Xuyên qua đêm đen nặng nề ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt Phó Hành Chu lạnh lẽo như dạ quang.

Có một số việc kinh doanh luôn là trắng đen lẫn lộn.

Đặc biệt mấy năm trước Phó Hành Chu vừa mới trở lại Phó thị, trước sau lang hổ, khó tránh khỏi phải sử dụng chút thủ đoạn khác.

Nhưng mấy năm nay theo địa vị ngày càng cao của Phó Hành Chu, đối thủ cạnh tranh ban đầu cũng không còn, hắn dần dần trở nên ẩn dật hơn, hiếm khi lại gọi những người kia.

Raven thật sự cảm thấy một cái nghệ sĩ nhỏ như vậy không cần thiết phải gây tiếng động lớn, đang muốn mở miệng khuyên nhủ.

Phó Hành Chu đã nói trước: "Trong lòng tôi tự biết rõ."

Chính là không cần nói thêm gì nữa.

Raven tự nhiên sẽ không phản bác ý tứ của Phó Hành Chu, nhanh chóng liên hệ người.

Dù cho đêm khuya, tiếng ở quán bar từ đầu dây bên kia vẫn ồn ào.

Trùng hợp xe dừng tại ngã tư đèn đỏ.

Raven cúp máy, nhẹ giọng nói: "Ông chủ, tôi biết ngài muốn nhất lao vĩnh dật*. Nhưng nếu biết ngài làm như vậy, Tang tiên sinh sẽ lo lắng."

Phó Hành Chu: "Vậy đừng để em ấy biết."

Raven: "......"

Làm đi, ngài vui vẻ là được.

Tin tức về việc Cao Minh rút khỏi chương trình mãi cho đến buổi sáng ngày thứ ba mới truyền tới tai Tang Kiều.

Đến chiều hôm ấy.

Tang Kiều cùng Tưởng Khai huấn luyện xong trở lại phòng ngủ, vừa vặn đυ.ng phải Cao Minh quay về thu dọn hành lý.

Tưởng Khai mắt sắc, kéo tay Tang Kiều, nhẹ giọng nói: "Kiều à, quần áo cậu ta mặc trên người khác với bộ đi ra ngoài chiều hôm qua."

Tang Kiều hoàn toàn không để ý người khác mặc cái gì: "???"

Tưởng Khai kéo Tang Kiều ra khỏi phòng ngủ: "Tôi nghe người khác nói, là cậu ta muốn trèo cao, kết quả đối diện căn bản chính là bệnh tâm thần."

Tang Kiều: "......"

Tang - thật sự có - bệnh tâm thần - phát bệnh uống thuốc - tuyệt không bỏ điều trị · Kiều: Cảm giác bị ẩn ý đến.

Tưởng Khai có một niềm đam mê cùng lòng nhiệt tình suốt đời theo đuổi với sự nghiệp bát quái, tiếp tục nói: "Hôm nay buổi sáng Lưu Ngôn gặp phải lúc Cao Minh trở về, hắn nói cả người Cao Minh đều là nước, giống như thiếu chút nữa chết đuối mới được cứu lên, đặc biệt dọa người!"

Tang Kiều: "...... Ồ."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó tổng mỗi ngày phải hỏi ba câu: Vợ hôm nay có cảm động không? Vợ hôm nay có nhớ tôi không? Vợ hôm nay có yêu tôi không?

Tác giả: Trong lòng anh không tự biết à?

Phó tổng:...... À.

Chú thích:

Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự việc đâu ra đấy, từ nay về sau không cần phí sức làm chuyện đó nữa.

______

=)))))) má cảm giác câu nói quen thuộc của Raven là "ngài vui là được" =)))) bcuoi vl.

Nay tui phải đi vs clb nên đăng chương hơi muộn tí 😚.

Ngôn Nhất Hành Chu "chỉ cần liên quan đến em, đều là việc lớn của tôi".

Eh mng ạ, thật sự là càng edit càng thấy Phó tổng mê Kiều Kiều lắm rồi í=)))))))))) mng đọc mấy chương tiếp sẽ thấy rõ ổng rấc cute, toàn đặt vợ lên đầu thoi. Mây edit mà cứ bị nhồi đường huhu.