Chương 8

Trọng Diệp rất rõ ràng, nơi này chỉ có hai người bọn họ, ngoài bản thân cậu ra thì không ai có thể giúp cậu thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó.

Khi thú Khải Đặc nghe thấy tiếng ‘meo’ còn tưởng đó là ảo giác của mình, nó nghi ngờ nhìn Trọng Diệp cơ thể căng cứng cũng đang đánh giá nó, dường như tiếng ‘meo meo’ mềm nhũn này chính là từ trong miệng cậu phát ra.

Xảy ra chuyện gì? Tên này bắt chước tiếng kêu của nó làm gì? Chẳng lẽ đang lấy lòng nó?

Nó dừng động tác lại, biểu cảm khẽ thả lỏng.

Nó cảm thấy mình vẫn rất khoan dung. Nếu như tên này thật lòng thật dạ xin lỗi, thừa nhận địa vị lão đại của nó, vậy nó cũng không phải là không thể tha cho cậu...

Cách làm có hiệu quả, Trọng Diệp hơi yên tâm hơn chút, cậu cẩn thận dè dặt đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa l*иg. Trong quá trình này, ‘mèo to’ nhìn động tác của cậu, trong ánh mắt toát ra tò mò hệt như con người.

Không thể không nói, Trọng Diệp thực sự cảm thấy ‘mèo to’ không khác gì mèo trên trái đất, đều thích gì làm nấy, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, khiến cho người ta không sao hiểu nổi.

Sau khi cậu lên tiếng trấn an, tâm trạng của nó lập tức trở nên ôn hòa, thái độ thù địch lập tức biến mất không thấy tăm hơi, đây cũng là nguyên nhân Trọng Diệp dám lại gần nó.

Dù sao cũng không biết cậu còn phải ở lại nơi này bao lâu, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với ‘mèo to’, vậy không còn gì là tốt hơn.

‘Mèo to’ không hề bài xích việc cậu tới gần, Trọng Diệp ổn định lại tinh thần, đưa tay về phía ‘mèo to’, không thể không nói, đây thật sự là một lần thử nghiệm to gan mạo hiểm.

Lỡ như ‘mèo to’ nổi giận, e rằng tay của cậu sẽ bị cắn đứt.

Thú Khải Đặc trông thấy người này vươn tay ra, một cánh tay trắng bóc non mịn, đột nhiên sinh ra xúc động muốn liếʍ một cái, nhưng không đợi nó biến suy nghĩ thành hành động, cánh tay kia đã nhanh chóng duỗi về phía trước, sờ vào... cằm của nó?

Nương theo động tác của cánh tay kia, nó còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bất giác phát ra tiếng rên rừ rừ, cơ thể như nhũn ra, rất muốn lăn ra tại chỗ hoặc dùng đầu cọ vào cái người trước mắt, hoặc là ra hiệu cho cậu mạnh tay hơn một chút.

“Rừ rừ hừ hừ...” Không muốn chỉ sờ cằm thôi, muốn cả tai và đỉnh đầu nữa!

Giống như nghe được tiếng lòng của nó, con người này lại duỗi cánh tay còn lại ra, xoa nắn lỗ tai của nó, vuốt ve lông mềm trên đầu nó, không chỉ rất khéo léo mà sức lực cũng vừa phải.

Trọng Diệp tìm lại được phần nào cảm giác vuốt ve ‘mèo’ trước đây, mặc dù hình thể của con ‘mèo’ này lớn hơn mèo trên trái đất không biết bao nhiêu lần, nhưng về bản chất vẫn không có gì khác biệt.

Xem ra lần này lựa chọn của cậu vẫn tương đối chính xác, Trọng Diệp nghĩ như vậy. Mặc dù có suy nghĩ khác, nhưng hành động vẫn không chút buông lỏng, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn kỹ thuật vuốt ve mèo rèn luyện trong hơn hai mươi năm qua.

“Meoo...” Thú Khải Đặc phát ra âm thanh mà khi tỉnh táo nhất định sẽ phỉ nhổ bản thân, vừa mềm mại lại vừa ỏn ẻn.

Thoải mái quá đi mất...

Lần này nó thật sự ngã oặt xuống đất, hai mắt thích thú nheo lại, thậm chí còn trở mình, lộ ra cái bụng trắng trắng mềm mềm.

Việc này rất không bình thường, phải biết, trước kia nó là một chiến thú có thể đi lên chiến trường chiến đấu với Trùng tộc, sẽ không tùy tiện lộ ra chỗ yếu hại của mình.

“Hừ hừ rừ rừ...” Có phải tên này biết pháp thuật gì... thôi mặc kệ, thật sự rất thoải mái...



Ngày hôm sau Cát Song tới vô cùng sớm, cô ta vẫn hơi lo lắng.

Mặc dù tối qua đã dặn dò thú Khải Đặc không được bắt nạt người Lam tinh, nhưng cô ta khó mà nắm bắt được tính cách của nó.

Bởi vì để một mình nó trong căn phòng nên Cát Song gần như quên mất tính cách bá đạo của thú Khải Đặc, trước đó khi chưa cách ly với động vật khác, con này thường xuyên đe dọa uy hϊếp động vật khác.

Nhớ lại điều này, trong lòng Cát Song sinh ra dự cảm chẳng lành, nhớ tới ánh mắt đong đầy hứng thú khi nhìn người Lam tinh của nó trước đó, loại dự cảm gay go này càng mãnh liệt hơn.

“Có chiếc l*иg ở đó, hẳn sẽ không vấn đề gì...”

Cát Song vội vã mở cửa phòng ra, thấy được hình ảnh vượt ra ngoài dự đoán của cô ta - thú Khải Đặc đang giơ móng vuốt to khỏe của nó lên, ‘nặng nề’ vỗ lên tay người Lam tinh.