Chương 27

‘Mèo to’ chính là xưng hô Trọng Diệp quyết định đặt cho thú Khải Đặc cách đây không lâu, bởi vì cậu thật sự không muốn gọi thú Khải Đặc là ‘đại ca’ như trong tưởng tượng của nó, điều này sẽ khiến cậu cảm thấy mình giống như tiểu đệ châm thuốc lá đi theo sau lưng đại ca xã hội đen đeo dây chuyền vàng, cảm giác kia rất không hài hòa.

Nhưng mà, thú Khải Đặc thật sự thích xưng hô này, đoán chừng là bởi vì bên trong cũng có một chữ ‘đại’?

Vốn dĩ nó còn không chú ý tới, nghe Trọng Diệp nói mới nhìn về phía sau, quả nhiên trông thấy người đàn ông quen thuộc kia.

Nói là quen thuộc thì cũng không hẳn.

Trên thực tế, nó chỉ được nhìn đại công Đức Đặc Lý từ xa trên chiến trường, khi đó người đàn ông là quan chỉ huy, là tín ngưỡng ắt thắng trong lòng rất nhiều binh lính.

Thú Khải Đặc nổi lòng tôn kính: “Là hắn.”

Nhiều năm không gặp, người này vẫn giống như trước đó, toàn thân tỏa ra khí tức người sống chớ tới gần. Nhìn thấy hắn giống như quay trở lại chiến trường ngập tràn khói lửa năm xưa, thú Khải Đặc tựa như ngửi thấy mùi bụi đất mang theo máu tanh...

“Mèo to?” Trọng Diệp sờ đầu nó, hơi lo lắng nói: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

Cậu rất hiếm gặp ‘mèo to’ sa sút như vậy, lần gặp trước chính là lúc nó nhắc đến chuyện ‘Trùng tộc xâm lược’.

“Loài sinh vật thú Khải Đặc này trời sinh yêu thích tự do.” Quản gia ngồi xổm xuống, đưa tay về phía nó, thú Khải Đặc nhìn ông ta một cái, chậm rãi đặt móng vuốt của mình lên lòng bàn tay ông ta.

Dường như quản gia biết Trọng Diệp đang nghi ngờ cái gì, giải thích: “Chúng nó sinh ra trong rừng rậm mênh mông rộng lớn, vô tư chạy nhảy. Chúng nó yêu thích cảm giác chạy ngược gió, cũng nhờ vào đó mà phát tiết nguồn tinh lực dồi dào của bản thân. Xây tổ trong rừng, truy đuổi con mồi, tìm kiếm bạn đời, sinh sôi đời sau... nếu như không phải chiến tranh bùng nổ, cuộc đời của chúng nó sẽ bình yên trôi qua như vậy.”

Trọng Diệp nghe không hiểu ngôn ngữ Khoa Bặc tinh, thú Khải Đặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu một phần, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nó nghe ra quản gia đang kể lại câu chuyện của tộc chúng nó.

Nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, vểnh tai lắng nghe.

Đức Đặc Lý nhìn ba người bọn họ tụ lại với nhau, giống như tự hình thành một không gian ngăn cách hắn ở bên ngoài, cuối cùng không nhịn được đi tới nói: “Đã hơn chín năm kể từ khi chiến tranh kết thúc, nếu như tôi đoán không nhầm, chắc hẳn sau khi chiến tranh kết thúc, nó bị báo cáo là thiệt hại trong chiến tranh, sau đó bị đám thương nhân buôn lậu buôn bán như thú cưng.”

“Nó bị hạn chế tự do nhiều năm như vậy, nói không chừng trong tâm lý cũng xuất hiện một vài vấn đề.”

Đức Đặc Lý nhíu mày, ấn tượng đối với đám thương nhân hám lợi kia rất tồi tệ, trước cái lợi lớn, không có chuyện gì bọn họ không làm ra được.

Ngay cả người Lam tinh, chẳng phải cũng bị kẻ buôn lậu bán cho đứa con trai đam mê bạo ngược kia của Hầu Thăng sao? Nếu như không phải đúng lúc gặp được hắn, còn không biết sẽ phải chịu cảnh ngộ gì.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

Không khéo chính là, lúc này thị vệ mang một rương ‘dụng cụ tra tấn’ tìm được trong phòng Hầu Diệu tới, trong đó còn có một số đồ vật chuẩn bị riêng cho người Lam tinh như xiềng xích, lưới kim, gai lưng... Trừ cái đó ra, trong phòng của gã ta còn con vật nhỏ chưa kịp xử lý sạch sẽ kia, nó đã được đưa vào phòng điều trị, bác sĩ đưa ra kết luận khiến người nghe vô cùng không đành lòng.

Nghĩ đến những ‘dụng cụ tra tấn’ này sẽ dùng trên người người Lam tinh, có thể cậu cũng thương tích đầy mình giống con vật nhỏ kia, trong lòng Đức Đặc Lý đột nhiên trào dâng lửa giận, sắc mặt sầm lại vô cùng đáng sợ.

Thấy cảnh này, Trọng Diệp câm nín.

Bởi vì trước đó không lâu cậu còn son sắt nói với ‘mèo to’ rằng: Con người đại công Đức Đặc Lý rất tốt, mặc dù không nói nhiều, nhưng tính tình không tệ, thoạt nhìn cũng coi như dịu dàng.

Lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai.