Có gói khoai chiên mà Kỷ Lê ăn thật lâu, tận đến khi hết phim rồi mà vẫn còn tận nửa gói.
Không phải do Kỷ Lê ăn chậm, mà tâm trí cậu giờ hoàn toàn không đặt ở khoai chiên hay phim ảnh!
Cảm ứng vừa rồi vẫn còn lưu lại trên tay, tuy rằng trước đó đã từng cùng anh ấy tiếp xúc thân mật, nhưng khi đó cậu gần như mất trí, còn hiện giờ lại tỉnh táo nha!
Kỷ Lê hận không thể đào cái hố mà chui vào, giờ cậu vừa xấu hổ vừa lo lắng ấy!!!
Từ từ…..Kỷ Lê như sực nhớ ra chuyện gì, cậu nhìn khoai chiên trong tay.
Cậu đã không rửa tay thì chớ….lại còn ngồi bốc khoai ăn nãy giờ nữa…..
Ôi, thật muốn mất trí nhớ luôn đi cho rồi!
Tai Kỷ Lê đỏ bừng lên.
Thẩm Thuật Bạch ngồi cạnh Kỷ Lê, tất nhiên mọi phản ứng của Kỷ Lê anh đều thấy trong mắt.
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch khẽ động.
Ngay lúc Kỷ Lê đang rối rắm, một tiếng chuông vang lên cắt ngang.
Cậu cầm điện thoại, là Kỷ Diệc Thần gọi tới.
Mấy ngày trước hai người từng cãi nhau nên giờ Kỷ Lê không muốn nghe điện thoại, dứt khoát cúp máy.
Bên kia vẫn cứ tiếp tục gọi.
Gọi cuộc nào cậu tắt máy cuộc đó.
Kỷ Lê nhận điện thoại.
Đầu bên kia chắc không nghĩ Kỷ Lê sẽ nhận điện thoại nên phải mất một lúc mới lên tiếng.
“Tiểu Lê, rốt cuộc em cũng nhận điện thoại rồi.” Trong thanh âm mang theo thở dài cùng một chút bất đắc dĩ.
“Có chuyện gì?” Giọng Kỷ Lê lạnh xuống.
Nghe thấy giọng điệu của Kỷ Lê, đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó áy náy nói: "Chuyện mấy hôm trước, xin lỗi em, là do anh không để ý đến cảm thụ của em."
Lời xin lỗi chân thành đến mức khiến Kỷ Lê cảm thấy như thể mình đã làm sai điều gì vậy?
Kỷ Diệc Thần lại nói: "Nhưng thực sự lúc đó anh rất thương tâm, không ngờ em lại nghi ngờ anh nên anh mới nói ra những lời đó, tất cả là lỗi của anh".
Nói đi nói lại thì vẫn là do Kỷ Lê hoài nghi Kỷ Diệc Thần trước mới làm Kỷ Diệc Thần hắn thương tâm.
“Tiểu Lê, em có thể tha thứ cho anh được không?” Giọng nói đầu dây bên kia bất lực, như thể đang bao dung cho đứa trẻ ương ngạnh làm nũng trong nhà.
“Không thể.” Kỷ Lê không chút do dự đáp lời.
Câu từ đều rất ổn, nhưng từ miệng Kỷ Diệc Thần nói ra lại thành không ổn.
Đầu bên kia hơi dừng, rồi lại ra vẻ có chút bất đắc dĩ: “Anh…… thôi bỏ đi! Nếu em không muốn tha thứ cho anh thì thôi, nhưng anh hy vọng mấy ngày nữa sinh nhật bà nội em có thể về nhà một chuyến. Dù em không muốn gặp anh và ba, nhưng bà nội vẫn hy vọng em sẽ về.”
Bà nội Kỷ luôn ra vẻ mình là một bà lão tốt bụng.
Kỷ Lê cũng rất tôn kính bà.
“Tôi sẽ về.” Kỷ Lê đáp.
“Ừ.” Kỷ Diệc Thần đáp xong lại làm như nghĩ tới chuyện gì, “Hôm đó em nhớ……đưa cả người kia về luôn, dù sao các em hiện tại cũng đã đăng ký, cũng nên đưa người ta về nhà.”
“Ừ.” Kỷ Lê đáp.
Đầu bên kia cúp điện thoại.
Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Anh muốn về cùng em không?”
Kỷ Lê nhận điện thoại cũng không tránh Thẩm Thuật Bạch, cậu mở âm lượng lớn, Thẩm Thuật Bạch cũng nghe thấy.
“Ừ.” Thẩm Thuật Bạch đáp lời.
Câu trả lời của Thẩm Thuật Bạch khiến Kỷ Lê rất vui, cậu thật may mắn khi gặp được một người tốt như Thẩm Thuật Bạch.
“Thực ra em cũng không quá muốn về.” Kỷ Lê đột nhiên muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với Thẩm Thuật Bạch.
“Tại sao?” Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Bởi vì, trong cái nhà đó không có ai thực sự quan tâm đến em.” Kỷ Lê có chút chua xót, “Không phải em suy nghĩ nhiều hay em tùy hứng đâu, mà sự thực là như vậy đó.”
Đôi mắt Thẩm Thuật Bạch trầm xuống, anh vuốt ve mái tóc Kỷ Lê.
Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch và mỉm cười: "Nhưng em không cần họ quan tâm, một mình em cũng có thể sống tốt."
Thẩm Thuật Bạch nhéo nhéo tai Kỷ Lê, sửa lại lời cậu: “Là hai người mới đúng chứ.”
- --- Là Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch.
Mũi cậu chua xót.
“Vâng, là hai người.”
Từ “hai” này hoàn toàn khác với từ “một” cả về ý nghĩa lẫn tâm trạng, đều là từ đơn nhưng không hề cô đơn.
Đùi họ chạm vào nhau, càng lúc càng gần hơn.
……
Ngày hôm sau, Thẩm Thuật Bạch gọi Kỷ Lê dậy.
Hôm nay Kỷ Lê phải học cả ngày, phải dậy sớm chút nếu không sẽ muộn mất.
Thẩm Thuật Bạch đã sớm mua bánh cuốn cho cậu, thêm rất nhiều ớt, còn mua thêm một chai sữa đậu nành nữa.
Cảm giác vừa dậy đã có đồ ăn thực sự rất tốt nha.
……
Sau khi ăn no, Kỷ Lê cầm điện thoại rồi đến trường.
Điện thoại của Kỷ Lê đã được thay thế bằng chiếc điện thoại màu trắng do Thẩm Thuật Bạch cho cậu, chiếc điện thoại này rất nổi bật, Kỷ Lê vẫn chưa quen với nó.
Vì đã xem giá của nó trên mạng nên Kỷ Lê cứ phải giữ khư khư chiếc điện thoại giá hơn 10.000 đồng này, cậu sợ làm vỡ, thậm chí đang đi còn sợ bị cướp.
Mãi đến khi đến trường mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê nhận được một món đồ có giá trị như vậy.
Vào lớp rồi vẫn đang cầm trên tay, cuối cùng cũng không sợ bị mất nữa!
“Kỷ Lê, chúng tôi ở bên đây!” An Tuyên vẫy vẫy tay với cậu.
Là dãy ghế ở cuối phòng học.
Kỷ Lê bước qua.
Cả ba người cùng phòng ký túc xá của Kỷ Lê đều đã tới.
Trần Tuấn Hoành nhìn rõ chiếc điện thoại di động mới của Kỷ Lê.
“Hả? Điện thoại trái cây phiên bản mới nhất?” Trần Tuấn Hoành ngạc nhiên.
Nghe Trần Tuấn Hoành nói, An Tuyên và Phạm Thanh cũng chú ý tới điện thoại của Kỷ Lê.
"Oa, cậu mới đổi điện thoại à? Điện thoại này đẹp quá!"
“Tôi cảm giác máy này xịn xò lắm ấy!”
Cả hai không ngừng xuýt xoa.
Trần Tuấn Hoành nhìn Kỷ Lê, lại nhìn cả chiếc điện thoại trên tay Kỷ Lê: "Chiếc điện thoại này là thật hay giả?"
Kỷ Lê thắc mắc: "Điện thoại cũng có hàng giả à?"
Đây cũng là nghi vấn của An Tuyên và Phạm Thanh, bọn họ chưa từng nghe nói đến điện thoại giả.
“Tất nhiên là có, giờ con người ta ai cũng ham hư vinh phù phiếm, có cái gì mà không làm giả được đâu?” Trần Tuấn Hoành cười khẩy.
Kỷ Lê không muốn trả lời.
Trần Tuấn Hoành nói thêm: "Mẫu điện thoại trái cây hàng đầu mới nhất hiện nay có giá hơn 10.000 đồng. Cả lớp này trừ tôi ra làm gì có ai có. Tất cả bọn họ đều chỉ dùng mẫu từ năm ngoái. Tôi đã mua mẫu này với giá hơn 6.000 đồng, mặc dù nó không phải là phiên bản cao cấp nhất, nhưng tôi thích loại nhỏ chút, phiên bản kia quá lớn."
“Ờ, nhỏ chút cũng dễ thương đấy.” Kỷ Lê có lệ đáp.
“Oa, cậu giàu thế!” An Tuyên hâm mộ.
“6.000 cơ á, đắt vậy nha.” Phạm Thanh hâm mộ.
"Này có là gì? Ba tôi còn có hẳn vài chiếc điện thoại, mỗi chiếc đều là những mẫu hàng đầu mới nhất, mỗi chiếc có một màu", Trần Tuấn Hoành nói.
“Ba cậu có thiếu con trai không?” An Tuyên hâm mộ nhìn.
“Tôi cũng đang định hỏi câu đó.” Phạm Thanh liếc mắt nhìn An Tuyên.
“Thiếu cũng không thiếu hai tên dế nhũi các cậu.” Trần Tuấn Hoành khinh bỉ đáp lời hai người kia.
Hai người An Tuyên và Phạm Thanh không nói gì.
Trần Tuấn Hoành nhìn Kỷ Lê: "Tôi đang định đến cửa hàng điện thoại di động trái cây để thay màn hình, cậu có muốn đi cùng tôi không? Vừa lúc có thể xem điện thoại của cậu có phải là hàng nhái không."
Kỷ Lê: "..."
Kỷ Lê: "Không cần, điện thoại của mình, bất kể là thật hay không, đều có thể dùng thoải mái."
“Nói thì hay lắm,” Trần Tuấn Hoành cười, “Chứ không phải cậu sợ bị vạch trần là hàng giả nên không dám đi à? Lần trước cậu cũng mặc hàng LV giả còn gì? Sao giờ không mặc nữa vậy?”
Giọng cậu ta rất lớn, các bạn học có mặt trong lớp đều nhìn họ một cách kỳ lạ.