An Tuyên: “……..”
Phạm Thanh: “……..”
Kỷ Lê: “………”
Tuy khó nghe nhưng cũng có lý.
Nhất thời không ai biết nên trả lời sao.
“Ba người các cậu đều học ngành này chẳng lẽ trong nhà cũng có công ty sao?” Giọng điệu Trần Tuấn Hoành chế nhạo.
An Tuyên lúng túng cười: “Nhà bọn tôi không mấy khá giả, không thể như nhà Tuấn Hoành cậu có thể mở công ty đâu.”
Phạm Thanh cũng cười phụ họa: “Đúng đó, tôi cũng rất hâm mộ nhà cậu có điều kiện như vậy nha.”
Kỷ Lê cũng nhếch khóe miệng: “Thực sự hâm mộ.”
“Nói các cậu đó, còn cười cái gì chứ? Ba tên thổ cẩu, mà ngay cả cẩu cũng không bằng, ít nhất thổ cẩu còn được nuôi ăn nuôi uống, nuôi chúng còn có thể giữ nhà, còn các cậu ngoài ăn ra thì còn biết gì? Còn biết cái gì hả?” Trần Tuấn Hoành nhìn họ như thể nhìn một lũ ngốc bức.
(Giải thích chút: trước đây Trần Tuấn Hoành vẫn nói mấy người này là thổ cẩu – chó đất ấy. Nhưng tôi cực kỳ cực kỳ cực kỳ dị ứng với cái kiểu nói năng như thế nên các chương trước tôi tự đổi thành nhà quê – là cái giọng mà mỗi khi chê bai ai thì người VN mình cũng rất hay dùng, những mong nó giảm nhẹ những câu chửi kiểu này đi, nhưng vì chương này có hẳn một đoạn so sánh đằng sau nên tôi đành type hẳn ra là thổ cẩu).
Kỷ Lê: “………”
Kỷ Lê quay đầu không muốn nói chuyện.
An Tuyên và Phạm Thanh cũng nhìn nhau, không nói nữa.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
May mà chuông vào lớp đã vang lên.
……
Vừa tan học, bạn của Trần Tuấn Hoành đã đứng sẵn ở cửa chờ cậu ta.
Bạn của Trần Tuấn Hoành mặc một chiếc áo khoác da màu cam tối và đi một đôi ủng. Thời tiết tháng 4 ở miền nam hơi nóng, nhưng bạn cậu ta như không hề cảm thấy gì, còn đội một chiếc mũ, tục xưng – thời trang phang thời tiết.
“Về chuẩn bị nhanh chút đi, tối nay quán bar có mãnh nam cơ bắp đấy.” Bạn cậu ta giục.
“Đẹp trai không?” Trần Tuấn Hoành hỏi.
“Đẹp ch.ết đi được, cao 1m85 mà, nghe nói chỗ đó cũng siêu lớn!”
“…….” Kỷ Lê không nghe nổi nữa, “Tôi đi trước đây.”
Trần Tuấn Hoành liếc cậu một cái rồi tiếp tục nói chuyện với bạn mình.
An Tuyên cùng Phạm Thanh vẫy vẫy tay tạm biệt Kỷ Lê.
……
Rời khỏi chỗ đó, Kỷ Lê nhẹ nhàng thở ra.
Học kỳ này cậu không ở trong ký túc, ngoài lý do đi làm thêm ra thì còn một lý do khác nữa, đó là cậu thực sự cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ trong ký túc xá.
Còn bây giờ có thể do cậu đi luôn chẳng thèm bận tâm đến mối quan hệ đó nữa nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thứ Tư tuần sau mới có lương, giờ trong tài khoản WeChat của cậu còn hơn 100 đồng, trong tủ lạnh ở nhà còn rất nhiều đồ ăn, nếu tiết kiệm một chút thì cũng vẫn cầm cự được cho tới khi lĩnh lương.
Nghĩ vậy, Kỷ Lê đi chợ mua 20 đồng cánh gà, lại mua thêm 20 đồng chân gà cùng 1 chai coca về.
Hôm nay cậu sẽ làm cánh gà kho coca cùng chân gà ngâm chanh!
Trong nhà còn một quả chanh nữa nên không cần mua.
Mua đồ xong cậu chạy nhanh về nhà.
……
Lúc Kỷ Lê đẩy cửa ra thì Thẩm Thuật Bạch đang ngồi trên sofa xem điện thoại, không biết đang xem gì mà Kỷ Lê về tới anh cũng không để ý.
“Anh đang xem gì vậy?” Kỷ Lê cất đồ vào bếp rồi đi ra hỏi.
Thẩm Thuật Bạch cất điện thoại đi: “Không có gì.”
Kỷ Lê cũng không gặng hỏi, chỉ nói: “Giờ em đi nấu ăn, anh có ăn được cay không?”
“Anh ăn được.” Thẩm Thuật Bạch đáp lời.
“Vậy em sẽ thêm ớt nhé.” Kỷ Lê nói xong liền vào bếp.
Đeo tạp dề xong Kỷ Lê mới nhớ ra phải quay video, vì thế cậu với tay lấy điện thoại rồi mở lên, Thẩm Thuật Bạch thấy vậy liền tiến lại gần.
“Em quay video à?” Giọng nói Thẩm Thuật Bạch vang lên phía sau cậu.
Kỷ Lê gật đầu: "Vâng."
“Để anh quay cho.” Thẩm Thuật Bạch mở camera.
Kỷ Lê nhìn vào camera, hình ảnh đó nhìn rất xinh đẹp.
Lại nghĩ đến mấy bình luận kia bảo cậu quay video bị mờ nên Kỷ Lê đồng ý.
“Vâng.” Kỷ Lê mỉm cười với Thẩm Thuật Bạch.
Điện thoại này Kỷ Lê đã dùng nhiều năm rồi, là hàng nhái mà cậu đi làm thêm kiếm tiền mới mua được, nhưng quay video quả thực có hơi mờ.
Kỷ Lê cúi đầu nghiêm túc làm công việc trong tay.
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê rửa chân gà, cắt chanh và cắt ớt, vì sợ Thẩm Thuật Bạch không ăn được cay nên Kỷ Lê chỉ cắt có ba quả.
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch vững vàng.
Hôm nay, anh đã đọc đi đọc lại tư liệu về Kỷ Lê ------
Năm Kỷ Lê ba tuổi từng bị mẹ đẻ ép phải nuốt một chén lớn ớt cay, trẻ con ba tuổi căn bản không chịu nổi thứ kí©h thí©ɧ mạnh như vậy. Ban đầu Kỷ Lê cố chịu, nhưng tới nửa đêm liền bắt đầu nôn ra máu, sắc mặt tím tái nằm trên giường ôm bụng, mà chỉ có duy nhất một người hầu phát hiện sự việc khác thường này rồi đưa Kỷ Lê đi bệnh viện, vốn dĩ phải nằm viện một tuần, nhưng ngay ngày hôm sau Kỷ Lê đã bị mẹ đẻ mang về nhà.
Và người hầu tốt bụng đó ngay hôm sau cũng bị sa thải, lý do là ăn trộm đồ.
Khi nhìn thấy sự việc này, trái tim Thẩm Thuật Bạch như bị một bàn tay nắm lấy, đáy lòng anh như có một ngọn lửa không tên lan tràn.
Vẻ mặt ủ rũ của Thẩm Thuật Bạch khiến Kỷ Lê hơi lo lắng không biết có phải anh đang giận mình không.
Nhưng lúc này Kỷ Lê cần cho chân gà đã nấu chín vào nước lạnh, vì vậy cậu ngước mắt lên, cẩn thận hỏi: "Anh giúp em lấy chút nước lạnh được không? Em cần dùng để nhúng chân gà."
Nhà bếp ở phòng trọ này khá nhỏ, hai người đi lại cũng không tiện.
Thẩm Thuật Bạch định thần lại, biết mình vừa dọa sợ Kỷ Lê nên anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình rồi lấy chậu ra, đổ một ít nước lạnh rồi đặt lên bàn nấu ăn.
Thấy Thẩm Thuật Bạch không phải không vui, Kỷ Lê nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vớt chân gà ra rồi cho chân gà đã chần sơ qua vào nước lạnh để nguội.
Cho vào nước lạnh như vậy sẽ khiến chân gà không bị nát.
Cách làm này là do Kỷ Lê xem trên video, bởi vì cậu rất thích ăn chân gà, mà bên ngoài bán lại quá đắt nên muốn nấu thử xem, không nghĩ tới chỉ một lần đã thành công, hương vị cũng không hề thua kém bên ngoài.
Có rất nhiều chuyện Kỷ Lê phải nỗ lực lắm mới có thể làm, nhưng riêng ở phương diện nấu ăn này lại chỉ cần xem một lần là hiểu, không cần ai dạy luôn.
Có thể đây là do ông trời cho rằng cậu quá nghèo nên thương hại!
Sau khi làm xong món chân gà ngâm chanh, Kỷ Lê cho chân gà vào ngăn mát tủ lạnh.
Sau đó cậu bắt đầu làm cánh gà kho coca.
Món này là sở trường của Kỷ Lê, cậu cũng rất thích ăn món này.
Cánh gà đã rửa sạch sẽ nên Kỷ Lê trực tiếp làm luôn, đầu tiên cậu đổ chút nước vào nồi, chờ nước sôi thì cho cánh gà vào, vì còn phải chờ một lúc nên Kỷ Lê liền chạy qua xem Thẩm Thuật Bạch quay video ra sao.
Thẩm Thuật Bạch đã quay một đoạn video dài.
Hình ảnh rất rõ ràng, màu sắc nguyên vẹn, tốt hơn rất nhiều so với cái điện thoại đã dùng nhiều năm của cậu.
“Thật là đẹp nha!” Kỷ Lê không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra quay video thực sự có thể quay đẹp đến vậy.
“Anh quay giỏi quá!” Cậu không chút do dự khen ngợi Thẩm Thuật Bạch.
Rõ ràng chỉ có một câu thôi mà lại khiến khóe môi Thẩm Thuật Bạch khẽ nhếch lên.
“Sau này anh sẽ quay giúp em.” Thẩm Thuật Bạch nói.
“Vâng.” Kỷ Lê gật đầu đồng ý nhưng không quá để tâm. Dù sao thì Thẩm Thuật Bạch cũng phải đi làm, Kỷ Lê cũng phải đi làm thêm và đi học, ngẫu nhiên quay được như này cũng tốt lắm rồi.
Kỷ Lê không xem video nữa, vừa định tiếp tục nấu nhưng chợt khựng lại: "Chiếc điện thoại vừa rồi anh xem ở phòng khách hình như là màu xanh nước biển. Sao bây giờ lại là màu trắng vậy?"
Quái nhỉ? Hay là ốp điện thoại? Hình như cũng không phải, mấy ngày nay cậu đều thấy Thẩm Thuật Bạch dùng cái màu lam mà.
[Tác giả có chuyện muốn nói: Tôi luôn thích ăn cay, mỗi lần ra cửa hàng ăn cơm cuộn đều phải cho đến nửa hộp ớt, sợ không đủ. (*? ′ ╰╯ ’?)?
Nhưng tôi khác với Kỷ Lê.
Tôi là do ngày ngày chịu ảnh hưởng từ gia đình mình.
Còn Kỷ Lê thì không phải. 】