Chương 1

Bên ngoài trung tâm mua sắm cao cấp, một thiếu niên mặc nguyên cây LV đang ngồi bên cạnh bể phun nước, đôi mắt dại ra.

Mấy chị gái đứng quầy vừa nhìn thấy cậu đã cứng đờ - lại là cậu ta!

Cuối tuần nào Kỷ Lê cũng tới, nhưng không bao giờ bước vào, chỉ đứng cửa chụp ảnh check in rồi đi, nhưng hôm nay lại có vẻ không như vậy……

Điện thoại cậu nhảy ra một thông báo tin nhắn.

Andy: [Bữa trà chiều sang chảnh chỉ 999 đồng, một nhóm mười người chỉ còn 99 đồng, ai đi không?]

Lili: [Tôi tôi]

Maria: [1]

Kỷ Lê nhìn di động thất thần, Andy lại vừa tag cậu.

Andy: [@Lucky có đi không?]

Lucky là tên tiếng Anh của Kỷ Lê, cậu hồi thần, rồi lại nhìn tài khoản Wechat của mình, chỉ còn có 160.

Lucky: [Thôi, lần sau đi.]

Gửi tin nhắn xong cậu liền tắt thông báo tin nhắn rồi thoát khỏi khung chat.

Cậu ngước mắt lên nhìn những cửa hàng phía trước, chúng đầy những món hàng xa xỉ mà cậu không thể mua được, cậu chưa bao giờ có đủ dũng khí để bước vào, cũng như không đủ tư cách bước vào……

Wechat của cậu lại rung lên.

Leo: [Xin lỗi tiểu Lê, tôi không biết tiệc sinh nhật hôm trước sẽ xảy ra chuyện như vậy…..]

Tiệc sinh nhật……Nhìn ba chữ này, trong lòng Kỷ Lê đắng chát.

……

Tiệc sinh nhật hôm đó, Kỷ Lê cũng đã tới, ngoài cửa còn có một poster to đùng – lễ sinh nhật trưởng thành của Kỷ Diệc Thần.

Cậu thu hồi tầm mắt, bước vào trong sảnh.

Bên tai vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ, những lời nịnh nọt lẫn nhau, nhưng đột nhiên những thanh âm này dừng hết lại, họ nhìn chằm chằm Kỷ Lê vừa tiến vào.

Thấy Kỷ Lê bước vào, họ nhỏ giọng nói với thiếu niên đang là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay ------

“Diệc Thần, em trai cậu thực sự tới kìa.”

“Hóa ra đứa con ngoài giá thú mà da mặt cũng có thể dày đến thế cơ.”

“Đúng rồi, tôi nhớ sinh nhật hai người cùng một ngày đúng không?”

“Cùng một ngày nhưng nhà cậu chỉ làm cho cậu mà, sao cậu ta lại dám tới? Thật không biết xấu hổ!”

“Haha, nếu còn biết xấu hổ thì đã không tới.”

Giọng nói dù nhỏ đến đâu vẫn lọt vào tai Kỷ Lê. Không hiểu là do cái định nghĩa thế nào là nhỏ giọng bị sai hay là do tai của Kỷ Lê quá tốt.

“Tiểu Lê, em đến rồi à?” Kỷ Diệc Thần cười bước đi, bộ vest trắng có họa tiết rất đẹp, hẳn là đồ cao cấp được đặt may thủ công. Còn cậu…...

Kỷ Lê đưa tay vò chiếc áo LV hàng nhái của mình.

Thấy Kỷ Lê không trả lời, Kỷ Diệc Thần nhìn Kỷ Lê từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Hôm qua ba nói ba sẽ đến trước 4h chiều nay, giờ chắc cũng gần đến nơi rồi."

Kỷ Lê vuốt vuốt ống tay áo sơ mi đang rũ xuống: “Vâng.”

“Vẫn còn sớm, em có muốn uống gì không?” Kỷ Diệc Thần cầm ly đồ uống đưa cho Kỷ Lê, ra vẻ quan tâm nói.

Kỷ Lê nhận lấy đồ uống: "Cảm ơn."

Kỷ Diệc Thần hỏi han Kỷ Lê mấy câu về cuộc sống gần đây của cậu, sau khi đã hỏi han tàm tạm, Kỷ Lê cũng uống xong rồi, Kỷ Diệc Thần liền rời đi.

……

Đây là tiệc sinh nhật của Kỷ Diệc Thần. Mọi người xung quanh đang trò chuyện với Kỷ Diệc Thần, hôm nay hắn là nhân vật chính, trái lại xung quanh Kỷ Lê có vẻ hơi yên tĩnh. Cậu tìm một góc không có người ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, trên điện thoại xuất hiện một tin nhắn WeChat.

A – Chất lượng cao: [Thân ái, gần đây shop chúng tôi có chương trình khuyến mại, toàn bộ đều giảm nửa giá ~~]

A – Chất lượng cao: [Thân ái, muốn xem chút không?]

Kỷ Lê nhấp vào trang cá nhân của hắn, thấy đăng đầy những bức ảnh về những món hàng xa xỉ đang giảm giá, Kỷ Lê nhìn từng món một, cuối cùng dừng lại trước một bức ảnh.

Lucky: [Hình ảnh]

Lucky: [Món này bán sao?]

A – Chất lượng cao: [Túi đeo thắt lưng của nhà G đang bán rất chạy, hiện đang có chương trình, giá gốc 1280 giờ chỉ còn 640 nha ~~]

640….Kỷ Lê có hơi động tâm, cậu xem lại tài khoản Wechat của mình.

Lucky: [Lần sau nhé.]

Tháng này cậu không có tiền mua.

A – Chất lượng cao: [Thân ái, cậu thực sự không muốn mua sao? Bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau đâu nha ~~]

Lucky: [Ừ, hết tiền rồi.]

A – Chất lượng cao: [Mất mát.jpg]

A – Chất lượng cao: [Được rồi, lần sau lại tới nha.]

Lucky: [Ừ.]

Tắt điện thoại.

Kỷ Lê cảm thấy ở đây hơi nóng, thời tiết tháng 4 ở tỉnh G phía Nam quả thật rất nóng, nhưng trong sảnh đã bật điều hòa, lúc mới bước vào cậu còn cảm thấy hơi lạnh, sao bây giờ lại nóng như vậy? Chẳng lẽ điều hòa bị hỏng?

Kỷ Lê lắc đầu, hơi chóng mặt.

Kỷ Diệc Thần đang được mọi người vây quanh chợt nhận thấy hình như cậu có vấn đề.

Hắn quan tâm bước tới.

“Em khó chịu sao?”

“Ừ.”

“Trên lầu có phòng nghỉ, anh cho người đưa em qua đó nhé?” Kỷ Diệc Thần lo lắng hỏi.

Kỷ Lê ngước mắt nhìn hắn: “Còn có phòng sao?”

“Anh sợ có tình huống bất ngờ xảy ra nên đã đặt phòng trên lầu hai.” Giọng nói dịu dàng đáp lời.

Đầu Kỷ Lê đang dần toát mồ hôi, cũng càng lúc càng choáng váng.

“Ừ.” Cậu đáp.

Sau khi cậu đồng ý, Kỷ Diệc Thần gọi một người phục vụ xung quanh và nói với anh ta: "Đưa cậu ấy đến phòng trong cùng ở phía bên trái trên lầu. Nhớ là phòng trong cùng, đừng đưa nhầm."

“Được.” Người phục vụ đáp, bước tới giúp Kỷ Lê, Kỷ Lê không thích bị người khác đυ.ng vào nên gạt tay anh ra.

"Tôi có thể tự đi..." Giọng cậu hơi yếu ớt.

Phục vụ nhất thời không biết làm sao, anh ta nhìn Kỷ Diệc Thần cầu cứu, Kỷ Diệc Thần hơi bực mình nói: "Nếu cậu ấy không thích thì thôi, anh chỉ cần đi cùng là được, miễn đừng để cậu ấy đi nhầm phòng."

Nhân viên phục vụ trả lời: "Vâng."

……

Hai chân Kỷ Lê bắt đầu mềm nhũn, cơ thể cậu nóng bừng, những biểu hiện này thật xa lạ, cậu không biết mình say nắng hay là bị ốm, chỉ biết trong người rất khó chịu.

Cậu loạng choạng bước vào thang máy.

Tầng hai…….

Mấy cái nút trước mặt trở nên hơi mờ nhạt, theo thói quen cậu bấm nút bên cạnh số 1. Nút trong thang máy đặt hơi thấp, cậu cũng không nhìn được là mình đã bấm chính xác chưa.

Nhân viên phục vụ đứng cạnh muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại thôi, anh ta cũng không rõ cái lầu mà người kia vừa nhắc tới là lầu hai hay là lầu nào, định nghĩa lầu mấy cũng rộng như vậy đấy.

Nghĩ vậy, anh ta chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

……

Thân thể khác thường làm cậu cứ có cảm giác kỳ quái, như thể cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có chuyện, chỉ đành cố đi thật nhanh.

Nhưng hình như thang máy rất chậm, cậu đếm từ một đến hai nhiều lần thế rồi mà vẫn chưa đến.

Cậu khoanh chân đứng chờ, còn đang định ấn nút báo động trong thang máy để báo hỏng thì cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra!

Cậu loạng choạng bước ra ngoài, nhân viên phục vụ kia cũng theo sau.

Căn phòng cuối cùng bên trái……

Đẩy nhẹ cửa đã mở, trong phòng là ánh đèn màu vàng ấm áp, chỉ có điều hơi tối, cậu liền bước vào.

Phục vụ thấy cậu vào rồi, còn tri kỷ đóng cửa giùm cậu.