Quả nhiên, ý nghĩ đầu tiên của Thi Nam Bắc sau khi nghe những lời này là nghĩ đến quầng thâm dưới mắt Triệu Tuân Âm khi cô đến đón nàng ở trường. Sau đó, nàng nghĩ lại và bắt đầu cảm thấy áy náy.
Nàng vừa nói dối vừa không thừa nhận sai lầm của mình, nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Triệu Tuân Âm, Thi Nam Bắc biết nàng cho dù có hư hỏng cũng phải xin lỗi, thật tệ nếu nàng tiếp tục không nghe lời như vậy, nên nàng ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình với Triệu Tuân Âm:
"Thật xin lỗi, chị, em không nên lừa dối chị. Thực ra em không có bài tập về nhà để làm, em chỉ muốn chơi game thôi."
Triệu Tuân Âm nghe xong không hiểu chuyện gì nữa, không khỏi nhướng mày lặp lại: “Chị?”
Cái gì, bây giờ lớn hơn mười ba tuổi, cũng được gọi là chị sao???
Cuối cùng Thi Nam Bắc không hiểu ý cô chút nào, nàng tưởng Triệu Tuân Âm vẫn còn giận mình nên đổi lời như thường lệ: “Vợ đại nhân."
Triệu Tuân Âm: "..."
Thật sự biết nịnh nọt.
“Chúng ta vào phòng ngủ đi." Triệu Tuân Âm tự nhiên có biện pháp đối phó đứa nhỏ không nghe lời.
Nghe xong, Thi Nam Bắc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn Triệu Tuân Âm, hỏi: "Sao lại vào phòng ngủ làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Triệu Tuân Âm, Thi Nam Bắc có chút sợ hãi, cười nịnh nọt, rất tự nhiên nói: "Vợ ơi~"
Triệu Tuân Âm: "..."
Cô chưa bao giờ nghe ai phát âm từ “vợ” khó chịu đến vậy.
Triệu Tuân Âm nổi da gà khi được gọi là "vợ", cuối cùng cô cũng thấy Thi Nam Bắc không phải là một cô gái ngoan ngoãn như bên ngoài, nhưng thực tế thì sao? Một bụng xấu xa hư hỏng không biết để đâu nên định để trên người cô.
“Nói cho tử tế.” Triệu Tuân Âm túm lấy cổ áo của Thi Nam Bắc giống như khi còn nhỏ, trực tiếp bế lên vào phòng với vẻ mặt chán ghét, ném nàng lên giường.
“Ừm...” Thi Nam Bắc vừa ngã xuống giường liền lăn qua lăn lại như bị lửa đốt, nhanh chóng bật người ngồi dậy, nhìn gương mặt không biểu cảm của Triệu Tuân Âm, nàng lo lắng hỏi “Chắc không phải chị định làm gì tôi ngay bây giờ chứ?"
Thế thì sao, đây là lần đầu tiên một cô gái mới lớn! Ít nhất cũng phải bật một vài bản nhạc hay thứ gì đó để làm dịu tâm trạng chứ???
"..." Triệu Tuân Âm bị nàng làm ầm ĩ nên bực bội, dù có tốt tính đến đâu cũng không thể cưỡng lại được Thi Nam Bắc, một đứa trẻ nghịch ngợm, chọc giận cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói., "Im đi! Nằm ngủ ngoan ngoãn bên tôi, còn về làm gì em? Em cũng tưởng bở lắm, suốt ngày toàn nghĩ đến thứ đen tối trong đầu?
Thi Nam Bắc buồn bực nói: "Ô..."
Chuyện gì đã xảy ra với vợ nàng? Làm sao có thể nói rằng những gì trong đầu nàng là suy nghĩ đen tối? Nàng không được chạm vào vợ sao? Làm sao có thể coi đó là suy nghĩ đen tối khi muốn làm gì đó với vợ được!
Hừ, vợ nàng hung dữ quá.
Triệu Tuân Âm: "..."
Không biết tại sao, dù Triệu Tuân Âm nhìn vẻ mặt của Thi Nam Bắc thế nào cũng cảm thấy người có chút thất vọng.
...Chuyện gì đang xảy ra với những bạn trẻ ngày nay? Không thể nghĩ cách xây dựng những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trong đầu mình sao? Những người mở miệng ra là lên giường với làm gì. Đây là dáng vẻ những người kế thừa xã hội chủ nghĩa nên có sao!
Cuối cùng, Thi Nam Bắc bị Triệu Tuân Âm kéo lên giường, ép phải ở cùng cô đến bảy giờ tối. Lúc đầu, Thi Nam Bắc còn đang nghĩ đến chuyện không được ngủ để thể hiện bản lĩnh, kẻo bị vợ cho là hèn nhát.
Vâng, vâng, điều quan trọng nhất đối với một công là phải mạnh mẽ. Tuy tuổi nhỏ thấp bé nhưng nàng có thể vừa làm vừa chất tiết từ những bộ phận mà Tấn Giang không cho phép tôi viết khi đăng bài.
Nàng nghĩ vậy là đúng, nhưng khi ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu từ Triệu Tuân Âm sau lưng, nàng vô tình nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
Khi đồng hồ báo thức reo, Triệu Tuân Âm đột nhiên tỉnh dậy sau thói quen đã hình thành trong nhiều năm. Cô quay lại nhìn Thi Nam Bắc vẫn chưa tỉnh dậy. Có lẽ nàng không chịu nổi tiếng báo thức reo ầm ĩ, lẩm bẩm chui vào trong chăn, xoay người chui vào trong ngực Triệu Tuân Âm.
Vừa quay lại, nàng vừa nói: "Lệ Lệ, cậu tắt đồng hồ báo thức đi..."
Triệu Tuân Âm lần đầu tiên trong đời bị gọi nhầm tên: "..."
Có phải đứa trẻ này đang cố tình chọc giận cô không?
Đầu tiên là anh trai và chị gái, bây giờ là Lệ Lệ, đứa trẻ này khi gọi ai cũng rất ngọt ngào, nhưng tại sao lại không thể gọi chính tên cô?
Chẳng lẽ là cô Triệu Tuân Âm không xứng sao?
"Bốp" Triệu Tuân Âm thầm ghen tị, không vui mà vỗ vào mông Thi Nam Bắc một cái, Thi Nam Bắc lập tức tỉnh lại.
Tuy nhiên, cái tát này tuy nghe rất lớn nhưng thực ra không đau lắm, nhưng Thi Nam Bắc vẫn sợ hãi, tỉnh dậy từ ý thức hỗn loạn, mở mắt nhìn Triệu Tuân Âm đang bị phóng đại trước mặt, nàng hơi bối rối:
"Đây là ai? Tại sao...đẹp như vậy?"
Lời nói tuy hay nhưng đáng tiếc lại không có tác dụng mấy với Triệu Tuân Âm, người đã trải qua vạn chuyện.
Triệu Tuân Âm nghe xong mặt tối như nước, không cười, chỉ nhẹ nhàng nói: "Là vợ của em."
Sắc mặt Thi Nam Bắc sửng sốt, không kịp phản ứng: "..."
Ông trời rộng lượng như vậy, sao nàng có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy?
Nhưng rất nhanh nàng nghĩ lại, nàng thật sự đã có vợ... Bà nội nàng mới đưa nàng đi mấy ngày trước.
Ông trời có mắt.
Nghĩ tới đây, Thi Nam Bắc trợn mắt lên, ngọt ngào nói với Triệu Tuân Âm: "Vợ à~"
Triệu Tuân Âm: "..."
Triệu Tuân Âm không để ý đến sự nịnh nọt của Thi Nam Bắc và lạnh lùng nói: "Lệ Lệ là ai?"
“Bạn cùng phòng.” Thi Nam Bắc ngáp một cái, hoàn toàn không biết mình đã vô tình làm Triệu Tuân Âm có chút không vui, huống chi là vô tình an ủi cô.
Nàng đêm qua cùng người khác thức khuya chơi game, quả thực có chút buồn ngủ, nhưng sau khi ngủ cùng Triệu Tuân Âm, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Triệu Tuân Âm cầm lấy đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường, liếc nhìn: “Đã bảy giờ rưỡi rồi.”
Thi Nam Bắc ừ một tiếng, nằm trong lòng Triệu Tuân Âm, vẻ mặt có chút buồn ngủ, lẩm bẩm: “Bắc Bắc buồn ngủ quá.”
“Tối hôm qua em mất n gủ sao?" Triệu Tuân Âm từ trên giường ngồi dậy, vừa nói vừa lôi Thi Nam Bắc từ trên giường đứng dậy: “Học bài mệt quá à?”
Thi Nam Bắc nghĩ tới việc nàng nói làm bài tập thì bị Triệu Tuân Âm bắt gặp, hiện tại nghe thấy Triệu Tuân Âm hỏi nàng học có mệt không, nàng vô thức cảm thấy có chút áy náy:
"Chỉ... không mệt lắm."
Triệu Tuân Âm không để ý tới vẻ mặt áy náy của cô vợ nhỏ, cô cầm khăn tắm đi vào phòng tắm còn hỏi Thi Nam Bắc: "Em có muốn tắm chung không?”
Thi Nam Bắc sau khi nghe điều này, mặc dù đã bị vẻ đẹp của Triệu Tuân Âm thu hút từ lâu nhưng nàng vẫn phải ra vẻ như một người chính nhân quân tử vào ngày đầu tiên lên giường đã tắm cùng nhau... không ổn cho lắm?
Mặc dù nàng rất muốn nhưng điều quan trọng nhất đối với người Trung Quốc là phải lễ phép lịch sự, như vậy nàng sẽ phải nói từ chối một chút không?
Vì vậy nàng xua tay một cách cực kỳ nghiêm túc và nói: "Không, không, tôi chỉ rửa mặt thôi được rồi."
Vừa dứt lời, nàng vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã bị Triệu Tuân Âm chặn lại:
"Em đi đâu?"
“Tới nhà vệ sinh công cộng rửa mặt chứ sao.” Thi Nam Bắc nói, đè nén trong lòng hưng phấn.
"Không có sữa rửa mặt hay mỹ phẩm. Em lại đây." Triệu Tuân Âm gọi Thi Nam Bắc lại và bóp sữa rửa mặt lên tay Thi Nam Bắc. "Làn da của em đẹp, nhưng hơi khô. Sữa rửa mặt này là phù hợp. Sau khi rửa mặt, có kem dưỡng da trong tủ. Em chỉ cần sử dụng dòng sản phẩm SK-2 của họ, tương đối nhẹ và không gây nhờn rít."
Có những lợi ích khi sống chung với con gái. Đó là có thể cùng nhau sử dụng mỹ phẩm và những thứ khác, đồng thời cũng có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau.
Thi Nam Bắc vô cùng hài lòng, ngoan ngoãn rửa mặt, phòng tắm rất rộng, Triệu Tuân Âm đang tắm trong phòng phía sau, tỏ ra nghiêm túc, suốt quá trình rửa mặt đều nhìn thẳng về phía trước, không dám quay người lại.
...Ừ, dù rất muốn xem nhưng vợ nàng không cho. Nàng phải là người tôn trọng vợ mình!
Không nhìn trộm! Thi Nam Bắc thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng đó thực sự là một kiểu tra tấn. Hãy thử nghĩ xem, nếu thần tượng của bạn từ nhiều năm trước đang tắm sau tấm rèm tắm phía sau bạn, bạn có thể nhìn lại và thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy, thành thật mà nói. Bạn có chịu được không?
Thi Nam Bắc có thể nhịn được, không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là nàng ngượng ngùng... nàng sợ khi quay người lại, máu mũi sẽ chảy ra...
Cũng may Triệu Tuân Âm đi tắm rất nhanh, Thi Nam Bắc gần như rửa mặt xong.
Nhìn thấy dãy mỹ phẩm rực rỡ trong tủ, Thi Nam Bắc thực sự xúc động. Cô gái nào lại không muốn sở hữu ngăn kéo lớn đựng mỹ phẩm của các thương hiệu nổi tiếng này?
Nàng có thể! Nàng thực sự có thể chịu đựng được!
Kết hôn với một ngôi sao nữ chẳng phải tuyệt vời sao? Nàng hối hận, nàng không nhất thiết phải ly hôn với Triệu Tuân Âm!
"Sao vậy?" Nghe thấy tiếng kêu cường điệu của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm vừa đi vừa lau tóc, vừa đi vừa hỏi.
"Mỹ phẩm nhiều như vậy." Thi Nam Bắc vẫn như quả chanh vàng, nàng không còn để ý vừa rồi trong đầu toàn suy nghĩ đen tối, nhìn Triệu Tuân Âm như hoa phù dung trên mặt nước, có chút xuất thần. Thầm nghĩ trở thành một ngôi sao nữ quả thật tuyệt vời. Có rất nhiều mỹ phẩm không bao giờ hết.
Rớt nước mắt ghen tị.
"Em có thích không?" Triệu Tuân Âm nghe xong không khỏi bật cười. Mỗi cử động của cô đều tràn đầy vẻ quyến rũ và độc đoán của một người phụ nữ trưởng thành. Cô nói với Thi Nam Bắc một cách hào phóng: "Tất cả đều là của em."
Nghe Triệu Tuân Âm nói xong, Thi Nam Bắc im lặng một giây, sau đó nhìn khuôn mặt Triệu Tuân Âm, người mà nàng đã có ý định kết hôn cùng từ khi còn học cấp hai, chân thành thở dài: "Triệu Tuân Âm, gả cho chị thật tốt quá."
Cho dù bà nội có đánh gãy chân nàng, nàng cũng sẽ không ly hôn! Thi Nam Bắc thầm thề trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nghĩ bà nội em sắp đánh gãy chân em rồi.
Thi Nam Bắc: Tại sao?
Tác giả: Em quên chuyện nói với bà nội rồi à?
Thi Nam Bắc: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tác giả: ...[cười]