Đường Túng ép Trương Chước Dạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, vẻ mặt chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Đường gia chúng tôi tuyệt đối không cho phép ai dính vào ba thứ đó, nếu cậu đã kết hôn với tôi, coi như là người nhà Đường gia, cậu dám đυ.ng vào những thứ không nên đυ.ng, tôi sẽ..."
"Sẽ con chim sẻ? Anh dọa ai chứ!"
Trương Chước Dạ lùi lùi vài bước, chừa ra khoảng trống cho chính mình thở dốc.
Trương Chước Dạ híp mắt lại, vỗ vỗ vai Đường Túng, nói.
"Tại sao tôi lại phải dính vào mấy thứ đó? Tiền thưởng cao nhất là hai mươi vạn, tiền nóng thưởng liền đó anh biết không? Hay là thấy anh không đủ hấp dẫn? Thấy người phạm tội mà không tố giác, còn muốn tốn tiền đi ăn cơm tù sao? Tôi đây thật lòng không nỡ xa anh đâu."
Đội ơn hàng xóm của nguyên chủ đã phổ cập kiến thức, để anh biết rằng thế giới này thấy ba thứ đó đều có thể tố giác, tố giác xong thì tùy tình hình mà được thưởng hậu hĩnh.
Lúc vừa mới tới thế giới này, vì bị áp lực bởi khoản tiền vi phạm hợp đồng năm trăm vạn trên đầu, Trương Chước Dạ đã từng nghĩ đến việc trở thành công dân gương mẫu đi dạo một vòng quanh phố kiếm người tố giác một phen.
...
Trong phòng bệnh, Ngụy Hoành Tiêu đợi Trương Chước Dạ đóng cửa rời đi mới tiến lên chào hỏi Đường lão gia.
Đường lão gia lúc Trương Chước Dạ ở bên cạnh còn cười rất hiền từ, nhưng khi đổi sang Ngụy Hoành Tiêu, ông liền lạnh mặt, trực tiếp nhắm mắt lại.
Ngụy Hoành Tiêu không để bụng thái độ lạnh nhạt của Đường lão gia, tự nhiên hỏi người thanh niên trẻ tuổi mộc mạc đang chăm sóc bên cạnh.
"Nam Thu, chàng trai trẻ vừa rồi là hậu bối của lão gia sao? Rất quan tâm đến sức khỏe của lão gia nha."
Nam Thu là con ruột họ hàng xa của Nam quản gia Nam Xuân, từ khi Nam quản gia được cử đi chăm sóc Đường Túng, chỗ Đường lão gia liền do Nam Thu thay thế.
Nam Thu không lanh lợi nhưng lại trung thực thật thà, ở chỗ Đường lão gia cũng rất được trọng dụng, nghe thấy vậy liền gật đầu.
"Ngụy tiên sinh, đó là Trương Chước Dạ thiếu gia, đã kết hôn cùng với Thiếu gia nhà chúng ta."
"Cái gì?"
Ngụy Hoành Tiêu kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, giọng nói to hơn.
"Túng Nhi là con trai tôi, nó kết hôn sao tôi lại không biết?"
"Ngụy tiên sinh, xin ngài nhỏ tiếng một chút."
Ngụy Hoành Tiêu khựng lại, im lặng.
Đường lão gia nằm trên giường mở mắt.
"Chuyện của Đường Túng là do ta quyết định, nó họ Đường, không phải họ Ngụy, Ngụy tiên sinh và gia đình ta không có quan hệ, tại sao phải thông báo cho ông?"