Dương Lương còn định mở miệng, Trương Chước Dạ giơ tay ra hiệu im lặng.
“Đạo diễn đến rồi.”
Dương Lương lập tức thu lại vẻ giương nanh múa vuốt, ngoan ngoãn đứng lên nhìn ra cửa.
Đạo diễn Hồ Kiệt thực sự đã đến, khi bước vào, ông liếc nhìn Dương Lương một cái, vẻ mặt không mấy vui vẻ, ông phất tay.
“Mọi người đến đủ rồi, đợi một chút sẽ bắt đầu thử vai.”
Trong thời gian này, Trương Chước Dạ không lãng phí, lấy kịch bản ra nghiên cứu, Dương Lương cũng không kém cạnh, hai người đồng thời lật kịch bản xem, nhưng lúc Dương Lương mở kịch bản, đạo diễn Hồ Kiệt mi mày khó chịu nhíu nhíu.
Trương Chước Dạ thấy vậy, cười thầm.
Chẳng bao lâu, phó đạo diễn, nhà sản xuất và nhà đầu tư đều vào chỗ ngồi, rõ ràng họ rất coi trọng bộ phim này.
Trương Chước Dạ và Dương Lương cùng nhận được một đoạn kịch bản, là cảnh nhân vật Mạnh Nhược Huyết trong ngày đại hôn bị phản diện giả danh Giang Thư Kiếm, gϊếŧ chết thê tử. Đạo diễn Hồ nhìn qua hai người, chỉ Trương Chước Dạ nói.
“Anh làm trước.”
“Được.”
Trương Chước Dạ tiến lên, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
Như thể anh chính là Mạnh Nhược Huyết, và thê tử, Lý Mộng Mai, đã chết....
Ánh mắt Trương Chước Dạ nhìn thê tử (tưởng tượng) ôm trong vòng tay, trong mắt không có bi thương, cả người ngây dại, như thể vẫn chưa tỉnh táo để tiếp nhận chuyện thê tử qua đời ngay trước mắt.
“Mộng Mai, nàng đợi ta a, đợi ta gϊếŧ chết Giang Thư Kiếm, chúng ta sẽ tiếp tục thành thân.”
Trương Chước Dạ nhẹ nhàng đặt thê tử xuống nền đất, như sợ làm kinh động người đã không còn hơi thở.
Trong một khắc nắm lấy thanh kiếm (tưởng tượng), ánh mắt của Trương Chước Dạ thay đổi.
Đó là ánh mắt của một kiếm khách, sắc bén, bình tĩnh, còn có sát khí.
Đạo diễn Hồ tinh thần chấn động, ánh mắt này không tồi chút nào.
Dương Lương nắm chặt tay hơn, Trương Chước Dạ mấy năm nay diễn xuất không hề giảm sút.
Ở trung tâm sân khấu, Trương Chước Dạ đột ngột quay đầu, nhìn về phía Dương Lương.
Dương Lương đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, khi bị ánh mắt mang theo sát khí của Trương Chước Dạ nhìn vào, lỗ chân lông của cậu dựng lên, Trương Chước Dạ nhìn thẳng vào cậu, thanh kiếm dài chỉ về phía cậu, ngay lập tức tiến sát đến.
Đôi mắt Trương Chước Dạ lạnh lùng, chỉ vào cậu ta.
Khi gió lạnh thổi qua, hô hấp Dương Lương ngừng lại.
...Anh ta muốn gϊếŧ mình...
Khi thanh kiếm (tưởng tượng) chỉ vào Dương Lương, mọi suy nghĩ trong đầu Dương Lương chốt lại thành một câu đó, cậu ta thất thố lùi lại hai bước, vấp vào ghế, ngã ngồi xuống đất.
“Tốt lắm...”
Đạo diễn Hồ đập bàn đứng dậy, đã bao lâu rồi không thấy một diễn viên trẻ có linh tính như vậy?