Trương Chước Dạ đánh liều, bồi thêm một câu.
“Là anh bảo tôi nói đó nha, diễn mấy thứ này cho dang cư mận chửi sùi bọt mép hay gì.”
Thật lâu sau, mới nghe Đường Túng mở miệng.
“Quả thật quá dở… không muốn diễn.”
Trương Chước Dạ ngạc nhiên, hóa ra nữ chính ném cho Đường Túng cái kịch bản như vậy, bảo sao tâm trạng không tốt.
Mắt chọn kịch bản của Đường Túng rất cao, một số nhà đầu tư chỉ nhìn thấy Đường Túng diễn cái gì cũng nổi, coi Đường Túng như bùa may mắn, liền đưa cho anh mấy bộ phim dở tệ để ké chút danh tiếng của anh.
Nhưng thực ra đằng sau mỗi bộ phim vô cùng thành công của Đường Túng, phần lớn nhờ vào con mắt tuyển chọn kịch bản của anh.
Đưa Đường Túng một bộ phim kịch bản nát bét, anh có nổi cũng không kéo nổi, chỉ làm mất danh tiếng.
Mắt nhìn của nữ chính này có vấn đề, có Đường Túng rồi, cũng không ai ép cô nhận phim dở, tự mình tranh giành nhảy vào diễn, còn kéo Đường Túng đi diễn chung.
“Không muốn diễn thì từ chối đi, anh xem tới quyền chỉnh sửa kịch bản anh cũng có, từ chối một bộ phim cũng có cái gì đâu.”
Đường Túng lắc đầu, im lặng không nói lời nào.
Trương Chước Dạ liếc mắt nhìn anh.
“Người mời khó từ chối?”
Đường Túng tiếp tục im lặng.
Trương Chước Dạ cảm thấy nặng lòng, ảnh hưởng hệ thống của nữ chính đến mục tiêu được chọn quả nhiên rất lớn, từ khi Đường Túng mang về kịch bản của nữ chính thì có gì đó không ổn, nửa đêm không ngủ được còn lang thang bên hồ bơi sâu.
Mặc dù Đường Túng nói không có ý định nhảy hồ, nhưng vòng tay Long Tinh đã báo động, rõ ràng tình trạng của anh ta lúc đó nguy hiểm, chỉ cần một ý nghĩ bộc phát, chỉ cần đầu óc xúc động, nói không chừng một giây liền nhảy xuống ngay.
Trương Chước Dạ đang suy tư, đột nhiên có tiếng rừ rừ vang lên.
Điện thoại bên giường đang để chế độ rung, phát ra tiếng động.
Đường Túng động ánh mắt, giơ tay vươn ra lấy điện thoại.
Trương Chước Dạ liếc mắt thấy chữ "Hồ Thiểm Thiểm" trên màn hình điện thoại, ý niệm nháy mắt vụt qua trong đầu, gương mặt lập tức giãn ra, nhướng mày khẽ cười.
"Anh đã bệnh nằm trên giường, giọng cũng khàn đặc, phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi giúp anh nghe điện thoại cho?"
"Cậu..."
Đường Túng nhìn chằm chằm Trương Chước Dạ vài giây, đột nhiên dời tay ra.
Đây là ngầm đồng ý để anh nhận thay điện thoại của nữ chính, Trương Chước Dạ chà xát tay, nở nụ cười nhẹ nhàng như đón gió xuân về.
"Đường tiên sinh, anh nghỉ ngơi đi, tôi nhất định sẽ nói chuyện tốt."