Chương 56: Một chữ thôi, dở

Nhìn quanh phòng ngủ một vòng, thấy không có gì cần làm, Trương Chước Dạ lại nhặt ống truyền dịch lên, dùng mặt làm ấm dịch truyền đang chảy qua ống.

“Cậu nhất định phải dùng mặt lăn?”

Trương Chước Dạ tiếp tục lăn ống truyền dịch trên mặt.

“Dùng cả tay và mặt, tăng diện tích hấp thụ nhiệt.”

“......”

Đường Túng nhắm mắt lại.

“Không cần làm vậy, đêm trước tôi khó chịu trong người mới dậy đi loanh quanh, trước khi xuống nước tôi đã bệnh rồi, không phải lỗi của cậu.”

Đường Túng vừa ra khỏi nước liền ho tục tục, cơ thể có lẽ không được khỏe, nhưng tuyệt đối không đến mức sốt cao như bây giờ.

Trương Chước Dạ liếc mắt nhìn anh, không vạch trần lời này, cũng không định bỏ đi.

Thấy Trương Chước Dạ không thèm đi, cơ thể căng thẳng của Đường Túng thả lỏng, ánh mắt nhìn tới cuốn sách trên giường, cuốn sách so với ban đầu đã đổi chỗ.

“Kịch bản đó cậu đã xem qua.”

“Ừ.”

Trương Chước Dạ gật đầu.

Vừa vào thấy Đường Túng ngủ, ánh mắt dán vào cuốn sách bên gối anh, đó có vẻ là thứ Đường Túng mang về sau buổi hẹn ngày hôm qua.

Lật hai ba trang thì biết là kịch bản, Trương Chước Dạ liền sinh hứng thú lướt qua một lượt.

“Cậu thấy kịch bản thế nào?”

“Một chữ thôi, dở!”

Trương Chước Dạ lật qua lật lại kịch bản, cả người mất hứng.

“Ò? Nói rõ hơn coi?”

Đường Túng ngồi dậy dựa vào gối, muốn nghe ý kiến của Trương Chước Dạ.

“Bộ phim này căn bản là cái mền vả vụn, nhét vào nhiều yếu tố thịnh hành nhưng lung tung, trái một miếng, phải một miếng, chấp vá không có trọng điểm, đến kết thúc cũng không giải quyết rõ ràng.”

Trương Chước Dạ dù chưa đọc qua kịch bản phim truyền hình, nhưng đã đọc nhiều kịch bản kịch truyền thanh, anh vẫn nhận ra được kịch bản hay hay dở, đọc mấy cái kịch bản không có giá trị thực tế này chỉ tổ lãng phí thời gian.

“Tôi chưa thấy kịch bản nào dở như vậy, không có logic, cốt truyện không đầu không đuôi, lời thoại sáo rỗng gượng gạo, nhân vật chính không có điểm nhấn, nhàm chán, lại toàn là lời thoại lố bịch giữa hai nam nữ chính, tôi để hai con thỏ nhai cà rốt trước ống kính còn hấp dẫn hơn họ, ít nhất sẽ không làm người ta buồn ngủ.”

Trương Chước Dạ bùm bùm một tràng, chê bai kịch bản không ra gì, cuối cùng kết luận.

“Không có giá trị thực tế, chắc chắn thất bại, tôi không hiểu ai lại nhàm chán rảnh rỗi đến mức đi xem bộ phim này.”

Mặt Đường Túng trầm lặng như nước, Trương Chước Dạ hơi hơi lo lắng, kịch bản này hình như là nữ chính đưa cho Đường Túng.