"Cái này tôi cũng không ngờ."
Trương Chước Dạ cảm khái.
Trương Chước Dạ thực sự đã bỏ công sức, cũng khôn ngoan thử một chút, một người l*иg tám vai để thu hút sự chú ý, tám phút, đủ để anh đem tất cả giọng nói mà mình giỏi nhất thể hiện hết một lần.
Cho dù không đứng đầu, Trương Chước Dạ cũng có thể tham gia bất kỳ vai nào mà ban tổ chức thiếu, anh không kén chọn.
Liên Ức Hàn nhìn Trương Chước Dạ.
"Tôi cũng không ngờ, Trác Trác, cậu còn có tài này."
"Không có phim đóng, kiếm miếng ăn thôi, không đi chính diện được thì đi đường vòng, miễn có cơm no áo ấm là được."
Cuộc thi kịch truyền thanh của "Lục Linh Lục", số phiếu của người đứng thứ hai kém Trương Chước Dạ rất xa, Trương Chước Dạ gần như đã chắc chắn giành ngôi đầu, sau khi ký hợp đồng kịch truyền thanh, hai người mới bắt đầu nói chuyện riêng.
"Tôi nghe nói về việc cậu hủy hợp đồng, mấy ngày đó tôi đã gọi cho cậu vài lần, muốn hỏi xem cậu có cần giúp đỡ không, nhưng cậu không nhận điện thoại của tôi."
Trương Chước Dạ lục lại ký ức của nguyên chủ, Liên Ức Hàn đúng là đã gọi mấy lần trong mấy ngày nguyên chủ hủy hợp đồng, nguyên chủ không muốn bạn bè cũ thấy bộ dạng thảm hại của mình, nên không nghe điện thoại.
"Ừm, cảm ơn nhé."
Thực ra Trương Chước Dạ rất ngạc nhiên, theo lý mà nói thì tính cách của nguyên chủ rất tệ, quan hệ với hai người còn lại trong nhóm Phi Hoa Thiếu Niên cũng chỉ là giao lưu hời hợt, sau khi nhóm tan rã, mọi người càng không liên lạc với nhau.
Không nghĩ tới sau khi nguyên chủ gặp rắc rối, Liên Ức Hàn lại lập tức gọi điện hỏi xem anh có cần giúp đỡ gì không.
Gặp lại Liên Ức Hàn cùng tuổi, lại là đồng đội năm xưa, hai người trò chuyện một hồi, Trương Chước Dạ nhận ra, Liên Ức Hàn thật ra không giống như trong tưởng tượng của anh.
Năm năm qua, Liên Ức Hàn đã thay đổi không ít, nói nhiều hơn trước kia, trưởng thành hơn, phong thái cũng nho nhã phong độ hơn.
Liên Ức Hàn cũng cảm thấy Trương Chước Dạ nóng tính ngày xưa với hiện tại khác nhau một trời một vực.
Trò chuyện càng lúc càng hợp, không biết từ lúc nào Trương Chước Dạ đã uống hết bốn cốc cappuccino.
"Thêm một cốc nữa!"
Trương Chước Dạ giơ tay gọi.
Liên Ức Hàn vội vàng ngăn lại.
"Đừng uống nữa, bốn cốc rồi, đi ăn cơm thôi, không còn sớm nữa đâu, để tôi mời cậu bữa cơm."
"Được thôi."
Trương Chước Dạ rất vui vẻ, ở nhà Đường Túng ăn chay miết, anh sắp biến thành con thỏ rồi.