Trương Chước Dạ thấy mình được khen, cười rạng rỡ.
"Sớm biết vậy không phải tốt hơn sao, đem đôi mắt bị mờ của anh lau sạch, anh sẽ thấy có những người không như anh tưởng tượng."
Tha thứ cho mình rồi... Bàn tay nắm chặt của Đường Túng hơi thả lỏng, đảo qua nụ cười ấm áp sạch sẽ của thiếu niên, đáy lòng anh động đậy, thấp thấp giọng nói tiếp.
"Hơn nữa, hôm đó là lần đầu tiên của cậu... cho nên tin đồn này không thể nào là thật."
"Câm miệng, chuyện này khỏi cần anh phải nói."
Mặt Trương Chước Dạ lập tức nóng lên, chẳng lẽ hôm đó biểu hiện của mình vụng về lắm sao? Không thể nào, rõ ràng mình rất điên cuồng mà!
Thì ra là lần đầu tiên...
Thử thì mới biết Trương Chước Dạ chỉ mới trải nghiệm một lần, biểu cảm của Đường Túng có hơi vi diệu, hít một hơi sâu.
"Dưới tủ rượu đỏ số một bên phải tầng dưới ngăn thứ hai có đồ ăn nhẹ."
"Gì?"
"Đói rồi phải không, một lát tự đi lấy ăn."
Đường Túng nói xong, quay lại phòng ngủ.
Chỉ còn lại một mình, nóng bỏng trên mặt Trương Chước Dạ mới dần tiêu tan, Trương Chước Dạ mở nước nóng ngâm mình, đợi cơ thể ấm áp lại mới thay đồ ngủ xuống lầu.
Đã nói là đói rồi, đương nhiên phải đi ăn chút gì đó.
Tìm tủ rượu đỏ mà Đường Túng nói, Trương Chước Dạ mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có bánh ngọt bốn màu, ăn hai miếng, anh mở ngăn trên ra.
Những chai rượu vang đỏ làm Trương Chước Dạ hoa mắt, anh chưa từng uống thử cái này.
Trương Chước Dạ mở hai chai nếm thử, liếʍ liếʍ môi, hai mắt nheo lại, chai bên trái ngon hơn chai bên phải, anh lấy hai chai cùng loại, cầm ly rượu cổ dài đến ngồi trước sofa...
...
Hôm nay một ngày của Nam quản gia là như thế này.
Buổi sáng đầu tiên là nhận được báo cáo của người giúp việc, họ nói đã vớt được hai chiếc dép của Thiếu gia từ bể bơi khi thay nước.
Sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, ông lập tức chạy đi gõ cửa phòng của Đường Túng, cửa bị khóa trái, xem ra Thiếu gia vẫn còn sống.
Gõ cửa mãi không có phản hồi, Nam Quản gia xông vào, phát hiện Đường Túng cả người phát sốt, lo đến mức miệng sùi bọt, lập tức gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Sau đó xuống phòng khách, nhặt con mèo say khướt Trương Chước Dạ đang ôm chai rượu rỗng đưa về phòng.
Cuối cùng, lấy lại bình tĩnh dặn dò người làm lấp bể bơi lại.
Tám giờ sáng, bác sĩ gia đình rời đi, Đường Túng bắt đầu truyền dịch, Nam quản gia vào phòng báo cáo.